Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 16



Dạ Trầm Nguyệt cầm gối ném vào cánh cửa, ngoài cửa vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Điều này làm cho Dạ Trầm Nguyệt thực sự rất buồn bực, đành uể oải nằm trên giường chờ hắn về.

“Mẹ nó, cái tên đại biến thái, đi chết đi. Chắc bây giờ mẹ chắc đang lo lắng muốn chết rồi.”

“Răng rắc...” Cửa bị mở ra. Du Tử Vân nhìn bàn ghế, cốc uống trà, gối nằm bừa bộn trên sàn nhà sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Trầm Nguyệt đang tức giận trừng mình. Vốn là có chút tức giận, nhưng không hiểu sao bây giờ nhìn thấy cậu, tức giận của hắn biến mất không thấy tăm hơi. Đóng cửa lại đi tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Dạ Trầm Nguyệt, kéo cậu vào trong ngực. Đem cằm Dạ Trầm Nguyệt nâng lên để ánh mắt Dạ Trầm Nguyệt nhìn vào mình.

“Con mẹ nó, tên hỗn đản này, buông ta ra.” Hoàn toàn không để ý tới Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa Du Tử Vân dùng miệng trực tiếp chặn lại những câu nói bất mãn của cậu. Dạ Trầm Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của mình. Dạ Trầm Nguyệt chỉ cảm thấy hít thở không được. Trong nháy mắt khuôn mặt hồng phấn của cậu bị nghẹt thở đến đỏ bừng.

“Ngu ngốc dùng mũi để thở.” Nhìn Dạ Trầm Nguyệt đã không thể thở nổi Du Tử Vân buồn cười ly khai môi của cậu.

“Nói đi, ngươi đang làm gì thế này.”

“Hỗn đản, ta muốn đi ra ngoài, ta muốn về nhà.” Dạ Trầm Nguyệt đỏ mặt tránh ra khỏi ôm ấp của Du Tử Vân.

“Muốn đi ra ngoài sao, có thể.” Du Tử Vân trầm tư một chút nói.

“Thật sự?” Dạ Trầm Nguyệt hưng phấn nhìn Du Tử Vân.

“Thế nhưng chỉ có ở trong phạm vi ngôi nhà này. Còn về nhà, cái này thì không được.”

“Ngươi...” Dạ Trầm Nguyệt nguyên bản đang hưng phấn nhưng trong nháy mắt khuôn mặt đen kịt lại.”Ha ha ngươi phải biết đây là ta đã nhượng bộ ngươi rất nhiều, ngươi không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta”

“Đi, ta dẫn ngươi đi nhìn một căn phòng khác, sẵn tiện đổi phòng cho ngươi.” Du Tử Vân đứng dậy kéo tay Dạ Trầm Nguyệt mở cửa đi ra phía ngoài.

“Ngươi xem nơi này như thế nào.” Đứng ở trên hành lang lầu hai Du Tử Vân hỏi, còn Dạ Trầm Nguyệt thì một trận kinh ngạc.

“Chẳng ra sao cả.” Nói thật Dạ Trầm Nguyệt thật sự bị một màn trước mắt dọa sợ rồi, căn phòng sang trọng như vậy cậu đây là lần đầu tiên thấy được. Nhưng mà muốn rời khỏi cái tên nam nhân đáng ghét này nên Dạ Trầm Nguyệt đành nói lung tung.

“Ồ? Vậy ngươi nói xem, nơi nào không tốt.” Du Tử Vân buồn cười hỏi, đây chính là căn phòng độc nhất vô nhị ở thành phố này.

“Sàn nhà quá mềm. Cửa sổ quá nhỏ. Tường quá trắng. Đèn quá nhỏ, quá bình thường. Ghế sô pha quá cứng không thoải mái. TV quá nhỏ. Còn có...” Du Tử Vân mặt đen lại nhìn Dạ Trầm Nguyệt vẫn đang nói mãi không ngừng. Sàn nhà quá mềm? Bạch ngọc thạch mà còn mềm? Cửa sổ quá nhỏ? Cái nào cũng là cửa sổ sát đất mà còn nhỏ? Đèn quá quá nhỏ, quá bình thường? Đèn treo cực đại như vậy mà còn nhỏ? Ghế sô pha quá cứng? Nếu ghế sô pha này mà còn cứng thì hắn có thể khẳng định thế giới này không còn cái ghế sô pha mềm mại nào cả. TV quá nhỏ? Đây chính là TV lớn nhất trên thị trường hiện nay. Hắn nghi ngờ có phải hay không mắt cậu có vấn đề.

“Ngươi nói đi, nơi này thì có gì tốt đẹp.” Dạ Trầm Nguyệt nói, chạy đến trên ghế salông ngồi xuống còn ở trên ghế sa lon nhún mấy cái. Du Tử Vân bất đắc dĩ lắc đầu cũng đến bên ghế salon bên cạnh ngồi xuống. Hắn không khỏi có cảm giác khó chịu. Bộ rất cứng sao?

“Quản gia lát nữa sẽ đem ghế sô pha đổi lại.” Mặc dù hắn biết ghế sô pha không có vấn đề, nhưng Dạ Trầm Nguyệt vừa nói như thế, không có vấn đề cũng trở thành có vấn đề.

“Này ngươi đến cùng muốn thế nào? Ta phải về nhà, ta còn muốn đi học. Hơn nữa người nhà ta sẽ rất lo lắng.”

“Cái này ngươi không cần lo lắng, về phần người nhà ngươi, ngươi cũng không cần bận tâm.” Du Tử Vân uống ly cà phê người hầu mới mang lại, vừa mở ti vi.

“Ngươi... Oa là ca ca, ngươi nhấn lùi về đi.” Vốn là muốn cùng Du Tử Vân lý luận, trong lúc vô tình nhìn vào TV lập tức đem điều khiển trong tay Du Tử Vân đoạt lấy, nhấn về kênh tin tức ban nãy.

“... Hiện nay lực lượng cảnh sát còn đang điều tra, thế nhưng có tin đồn rằng Thẩm gia đắc tội với bang phái xã hội đen nào đó nên đã bị giết để diệt khẩu.” Trong ti vi cảnh sát đang làm việc trong hiện trường, những thi thể bên trong được mang ra ngoài. Mà ca ca của Dạ Trầm Nguyệt thì đang đứng ghi chép.

“Xã hội đen kia rất yêu thích giết người sao? Lẽ nào thịt người ăn ngon như vậy?” Ăn thịt người? Du Tử Vân thật muốn đem người trước mắt này mở đầu cậu ra xem bên trong có chứa cái gì a.

“Được rồi, ngươi liền ở đây chơi đi. Ta còn có một số việc ở trong thư phòng. Đúng rồi, ngươi có nhìn thể ra ngoài, nhưng ngươi không nên nghĩ trốn khỏi đây.” Du Tử Vân đứng dậy đi lên lầu.

“Có tiền là hay lắm sao! Ngươi không muốn ta đi ra ngoài ta lại càng muốn ra ngoài, tên biến thái chết bầm.” Dạ Trầm Nguyệt nhỏ giọng mắng. Hoàn toàn không nhìn thấy Du Tử Vân đứng trên lầu khóe môi hơi nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.