Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 8



“Ha ha, ta chỉ đùa thôi mà.” Duẫn Quý cười cười chạy đi

.”Ca ca chết tiệt, ca ca thối.” Dạ Trầm Nguyệt thấp giọng mắng. Tại một khác Dạ Hạo đang làm việc thì ách xì mấy cái. Đồng nghiệp bên cạnh anh quan tâm hỏi anh có phải bị cảm hay không. Mà Dạ Hạo vẫn là nghĩ không ra, bản than mình trước giờ rất khỏe, sao có thể bị cảm a.

“Vân ca, Thẩm gia tiểu thư ở dưới lầu đòi chết đòi sống muốn lên đây gặp ngài.” Lý Ý đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Du Tử Vân đang vùi đầu vài xấp tài liệu. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt từ bên trong văn kiện nhìn Lý Ý, không nói lời nào.

Lý Ý liền vội vàng lắc đầu “Ta căn bản đuổi nàng ta cũng không đi, nàng ta bảo, nàng là đại tiểu thư Thẩm gia, đắc tội nàng sẽ không có kết quả, đúng là một nữ nhân phiền phức.” Theo dặn dò của lão đại, lý ý chỉ cảm thấy phiền khi ngày nào cũng phải chặn những nữ nhân như vậy.

“Để cho nàng ta vào đi.” Du Tử Vân đặt bút trong tay xuống, dựa vào ghế salông, xoa xoa trán, đúng là nữ nhân chết tiệt.

“Vâng” Lý Ý đáp một tiếng quay người đi ra, chưa kịp mở cửa thì đã nghe một âm thanh chua chát.”Vân ca ca,những người kia thật đáng chết không cho ta vào gặp ngươi.” Trầm Khiết sinh khí xem không thèm liếc Lý Ý một cái, liền tiến vào văn phòng.

“Khoan đã, Thẩm tiểu thư...” Lý Ý thân thủ muốn ngăn cản Trầm Khiết, thì thấy Du Tử Vân nhìn mình lắc đầu, liền đi ra khỏi văn phòng

.”Có chuyện gì?.” Du Tử Vân mặt không thay đổi nhìn nữ nhân trước mặt. Nữ nhân này xác thực rất đẹp,thế nhưng là không tạo nên bất kỳ hứng thú nào cho Du Tử Vân

.”Vân ca ca tối hôm nay có tiệc, ngươi đi cùng ta chứ?.” Trầm Khiết đi tới bên người Du Tử Vân lôi kéo vai của hắn.

“Ngươi tìm người khác đi ta còn có việc.” Đem bàn tay đặt trên vai mình kéo ra, Du Tử Vân hơi cau mày. Nữ nhân này trên người có mùi hương hương làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

“Vân ca ca ngươi hãy đi cùng ta đi, chỉ một lúc thôi.” Trầm Khiết vẫn không thôi dây dưa, lôi kéo hắn.

“Thẩm tiểu thư ta nghĩ có mấy lời ta chưa nói rõ rang, ta nghĩ ngươi hiểu lầm. Ngươi hẳn phải biết là ta thích là nam nhân đi.” Không them liếc mắt đến nữ nhân đang giật mình kia hắn tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện.

“Ngươi đây là ý gì, lẽ nào ta còn không sánh được những nam nhân kia sao?” Du Tử Vân yêu thích nam nhân cho tới nay ai ai cũng biết nhưng là Trầm Khiết còn chưa muốn từ bỏ nam nhân vừa suất lại vừa nhiều tiền này. Cho nên cho dù là hắn yêu thích nam nhân nhưng Trầm Khiết cũng tin tưởng bằng mị lực của mình, nàng nhất định có thể đem nam nhân này bắt tù binh. Thế nhưng không nghĩ tới nam nhân trước mắt này không them nhìn mình một cái. Còn ở trước mặt mình nói những lời như vậy.

“Thẩm tiểu thư ngươi còn có chuyện gì sao?” lời nói của Du Tử Vân rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn làm cho Trầm Khiết càng là tức giận.

“Được rồi ta đi trước, thế nhưng ta sẽ không buông tha cho ngươi.” Du Tử Vân đã nói thẳng trước mặt nàng vậy mà nàng ta vẫn chưa phải hết hy vọng.

“Kia, Thẩm tiểu thư không còn chuyện gì nữa, vậy thì ta không tiễn. A Ý tiễn khách.” Không để lại cho Trầm Khiết chút mặt mũi, Du Tử Vân trựcgọi Lý Ý tiễn khách..

“Ngươi...” Trầm Khiết tức giận, hậm hực giậm chân hất đầu rời đi.

“Thật sự là một nữ nhân không có đầu óc.” Nghe được tiếng đóng cửa nặng nề, Du Tử Vân từ bên trong xấp văn kiện ngẩng đầu lên. Nhìn Lý Ý từ bên ngoài đi vào để tiễn khách.”Đại ca, nàng ta?” Lý Ý tiếp điện thoại của Du Tử Vân, anh mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, liền nhìn thấy Trầm Khiết giận đùng đùng từ bên trong đi ra. Chính mình vừa định gọi nàng lại, không nghĩ tới nàng không thèm để ý tới anh, Lý Ý bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân như vậy thực sự là không thể nói lý lẽ a.

” Chuyện bên kia thế nào rồi. Gọi bọn họ nhanh chóng làm tốt. Có một chút chuyện mà bây giờ vẫn chưa làm xong, A Phong vẫn chưa điều tra ra sao? Bộ không muốn ăn cơm nữa hay sao?” Không biết hỏa khí của Du Tử Vân từ đâu tới, đem xấp văn kiện trong tay ném ra ngoài. Dựa vào trên ghế salông ấn ấn cái trán.

“Vâng ta hiện tại đi hối thúc bọn họ.” Lý Ý đầy đầu hắc tuyến rời đi. Chỉ để lại Du Tử Vân mộtngười đầy hỏa khí. “Ai ai ai... Tại sao người khác lại hạnh phúc như vậy mà tathì lại cô đơn như vậy chứ.”

Đứng dưới tấm bảng quảng cáo, Dạ Trầm Nguyệt nóng nực lấy tay quạt quạt, dưới chân cậu là một đống túi lớn túi nhỏ.

“Thật là, nói cái gì muốn làm lại từ đầu, cái gì nhất định phải đi tìmkiếm hạnh phúc của mình, mẹ nó, tìm kiếm hạnh phúc mắc mớ gì mua đống đồ này, đã vậy còn bắt mình đi mua nữa chứ.”

Vốn là cuối tuần Dạ Trầm Nguyệt muốn ở nhà ngủ nhiều một chút, nhưng mà sang sớm hôm nay, cậu bị chính người tỷ tỷ bị thất tình của mình, đem cậu từ trong chăn kéo dậy, nhét cho cậu một bảng danh sách và cùng một đống tiền mặt bắt cậu đi mua đồ cho nàng, mua thì mua, nhưng có vài thứ ‘đặc biệt’ của nữ nhân mà cũng bắt cậu mua, làm hại cậu đứng trước cửa hang này lâu như vậy mà không dám vào. Người trong cửa hàng và người đi đường, đặc biệt là những nữ nhân từ trong cửa hang đi ra dung ánh mắt kì quái nhìn mình. Cũng may cuối cùng, nhân viên trong cửa hafng không nhịn được, ra ngoài hỏi cậu cần gì, lúc này cậu mới nói cho nhân viên kia nghe, nhân viên đó giúp cậu chuẩn bị mọi thứ cậu cần. Dạ Trầm Nguyệt lớn đến rất đẹp, có điều, một nam nhân đứng trước cửa hàng bán đồ dùng dành cho nữ vẫn làm cho người ta có chút cảm giác không thoải mái. (khà khà ngày hôm nay ở bên ngoài nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai tuấn tú đứng ở cửa hàng đồ dùng dành cho nữ, giúp người trong nhà mua đồ,ha ha liền đem nó viết đến trong sách... Thu gom phiếu a ta muốn §) thực sự là tức chết ta rồi Dạ Trầm Nguyệt ngẩng đầu híp mắt nhìn trời, hiện tại gần trưa mặt nắng rất gắt, cậu bất đắc dĩ một lần nữa phải cầm lấy những kia túi đồ đi trở về nhà a

.”Là ngươi sao, ngươi làm gì ở dây a.” Vừa mới họp xong Du Tử Vân chuẩn bị về nhà, lại không nghĩ rằng trên đường nhìn thấy Dạ Trầm Nguyệt, một mình đứng ở dưới biển quảng cáo. Hôm nay cậu mặc một áo sơ mi màu trắng ngắn tay. Quần bò màu xám tro, mồ hôi chảy trên dài từ trên trán xuống nhìn rất là mê người. Du Tử Vân đột nhiên có nỗi xúc động muốn giết người, cậu là người mù à, không nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình sao? Thật sự là tiểu ngu ngốc, nhìn cậu cầm lấy mấy túi đồ chuẩn bị rời đi, hắn lập tức bảo tài xế lái xe lái đi. Dừng lại trước mặt Dạ Trầm Nguyệt. Dạ Trầm Nguyệt ngơ ngác nhìn chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt. Cửa sổ của xe mở ra, cậu thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

“Là ngươi?”

“Sao ngươi ở chỗ này? Có muốn hay không để ta đưa ngươi về nhà.” Du Tử Vân nhìn Dạ Trầm Nguyệt hai tay cầm mấy cái túi lớn nhỏ, buồn cười nhắc nhở.

“Vậy thì cám ơn ngươi.” Có xe tiện nghi không ngồi đó là đứa ngốc, lại không cần tốn tiền a. Nói xong cậu kéo mở cửa xe ngồi vào trong.

“Thực sự là cám ơn ngươi.” Đem những túi đồ thả ở bên cạnh, lấy tay lau mồ hôi trên trán. Du Tử Vân ngửi được mùi mồ hôi trên người Dạ Trầm Nguyệt, đột nhiên Du Tử Vân cảm thấy được là một đây sự hưởng thụ.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này.” Du Tử Vân nhìn những túi đồ ở dưới chân cậu.

“Còn không phải tại tỷ tỷ ta, mới sáng sớm bắt ta mua đồ này nọ cho nàng, làm ta thặt mắc cỡ a, thật là, nfang chỉ biết bắt nạt ta, ta thật đáng thương mà.” Trong lời nói của Dạ Trầm Nguyệt có mang theo chút làm nũng

.”Ngươi ăn cơm chưa?” Đột nhiên nghĩ đến bây giờ đã là buổi trưa, nhìn đống túi đồ dưới chân đó Du Tử Vân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

“Ừm... Ta ăn rồi a... Ục ục” Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên đỏ cả mặt. Chết tiệt, đây lúc nào mà lại kêu lớn như thế a.

Nhìn Dạ Trầm Nguyệt đỏ mặt, Du Tử Vân đột nhiên vô cùng hưng phấn.”Nhìn bộ dạng này của ngươi chắc là chưa ăn đi. Đi, ta dẫn ngươi đi ăn.” Nói xong, không chờ Dạ Trầm Nguyệt đồng ý liền bảo tài xế tìm một quán ăn gia đình.

“Cái này, không cần đâu ta có thể trở về nhà ăn.” Phí lời, đi nhờ xe của người ta hai lần, bây giờ còn được người ta mời đi ăn, trên thế giới làm có người nào tốt như vậy a.

“Yên tâm đi, ta chỉ là dẫn ngươi đi ăn cơm thôi mà.” Nhìn thấu được lo lắng của Dạ Trầm Nguyệt, Du Tử Vân lên tiếng an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.