Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ

Chương 1



( Coi như đây là truyện mới nhé, cốt truyện khác hẳn luôn rồi~ (づ ̄ ³ ̄)づ)

A Kì và Tiểu Nhã hôm nay tốt bụng mời Nhược Ca đi leo núi. Nói tốt thôi chứ Nhược Ca rất làm biếng, nàng không thích vận động chút nào. Leo gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng leo lên được đỉnh, Nhược Ca liền chạy đến gốc cây to nhất ngồi, không chú ý, nàng vấp phải cục đá trượt chân ngã xuống núi, nàng nghĩ chắc nàng chuẩn bị về với tổ tiên rồi. Toàn thân nàng đau ê ẩm, mắt từng chút một mở ra, trước mặt nàng là trần nhà cổ kính thời xưa. Nàng đã chết rồi ư.

Đột nhiên giọng nói trong trẻo của tiểu hài tử vang bên tai nàng.

" Tiểu thái giám, ngươi dám bỏ bổn công chúa đi du ngoạn, thiên phạt người bị thương, đáng lắm! "

Quay sang nhìn tiểu thần tiên đang tức giận mắng nàng, Nhược Ca ngây ngô hỏi

" Ta chết rồi ư? Ta gặp được tiểu thần tiên thật khả ái a "

" Hừ, còn nịnh bổn công chúa, tiểu thái giám ngươi không biết xấu hổ"

" Ai là tiểu thái giám hả! Ta đường đường là Nhan Nhược Ca tương lai sau này là đặc công a"

" Đặc công là cái gì? Ngươi còn dám cãi bổn công chúa!"

Mạc Hy tức đến đỏ mặt, nàng trèo lên người Nhược Ca ra sức nhảy

" Đau, xuống... xuống mau cho ta"

Tiểu công chúa hừ một cái rồi ngồi xuống bụng Nhược Ca dò hỏi

" Sao ngươi bị thương thê thảm thế này? Làm thế nào mà bị rơi xuống núi, chả phải ngươi nói muốn đi tìm một chút dược sao?"

" Ta là đang ngồi nghỉ, bất cẩn nên ngã a"

" Hừ, ngươi mà chết, bổn công chúa sẽ hận ngươi cả đời!"

Nhược Ca hiện tại cảm thấy tiểu thần tiên trước mặt hiện giờ lại chính là tiểu hắc tử, nàng thật muốn cắn vào má của Mạc Hy cho hả giận.

" Ngươi là ai? Sao lại ở đây? Cái gì mà xưng bổn công chúa này, bổn công chúa nọ. "

" Đây là tẩm cung của bổn công chúa, ngươi còn dám ý kiến, còn không nhớ công chúa của ngươi nữa, thật tức chết mà"

" Công chúa? "

Nghĩ một hồi rồi nhìn xung quanh, chắc nàng xuyên không mất rồi, thật xui xẻo a, đắc tội với tiểu hắc tử đầu nàng sẽ bay như chơi. Cố gắng nhẫn nhịn nàng cẩn trọng hỏi

" Thứ lỗi vì đã đặc tội, cho tại hạ mạn phép hỏi danh tính của công chúa"

" Là Mạc Hy, Mạc Hy! Ngươi nhớ cho kĩ!"

" Là triều Mạc sao?"

Rốt cuộc nàng quay về thời Mạc, thời nổi tiếng với các mỹ nữ xinh đẹp, thôi thì cũng không uổng công.

" Tiểu công chúa, người xuống khỏi người tại hạ được không? "

" Được rồi, tha cho ngươi,  nghỉ ngơi đi"

" Đa tạ tiểu công chúa, mời công chúa về nghỉ"

" Ngươi đang nằm trên giường bổn cung, đây là phòng bổn công chúa, ngươi cư nhiên chiếm sao? "

" Tại hạ không dám, để tại hạ xuống"

Mạc Hy bỗng đẩy Nhược Ca nằm xuống.

" Ngươi cứ nằm dưỡng thương đi"

" Như vậy đi, ta với tiểu công chúa ngủ cùng nhau a"

Tiểu công chúa đỏ mặt tức giận

" Ngươi... không biết vô liêm sỉ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi là thái giám nhưng cũng là nam nhân"

" Nam nhân? Ta rõ ràng là nữ nhân a."

" Còn lừa bổn công chúa, ngươi xem có nơi nào trên cơ thể ngươi là của nữ nhân, ngực ngươi cũng bằng phẳng"

" Bằng phẳng? "

Nàng sờ sờ ngực của mình. Ôi B cup của ta a, xuyên không thì thôi đi, còn bay luôn cả đổi núi. Nhập vào ai không nhập, nhập vào cái thân xác điện nước thiếu đầy đủ này.

Tiểu công chúa sai hạ nhân kê giường cạnh giường Nhược Ca, sợ nàng dở trò mà vẫn thản nhiên kê cạnh giường nàng là có ý gì?

Được một lúc, Mạc Hy đã an giấc. Nhược Ca lăn tăn nghĩ cách để trở về, chẳng nhẽ nàng lại leo núi rồi ngã xuống để hồn bay trở về thể xác cũ, có khi thể xác đấy đã nát thành trăm mảnh cũng nên. Hoàn cảnh hiện tại khiến nàng khóc không ra nước mắt, ông trời thật trớ trêu a.

Sáng sớm tiểu hắc tử Mạc Hy đã quấy nhiễu Nhược Ca, nàng ngủ chưa đã mà, mệt mỏi thật a. Nặng nhọc đi tìm nhà xí, tìm một hồi mà nàng mãi không thấy, cái thành chết tiệt này thật lớn, nàng mắc lắm rồi. Đi qua thấy chữ vàng trên cánh cửa là ( Di cung) nàng nghĩ chắc là nơi để xác, định vào đấy giải quyết tạm nhưng sau khi đẩy cửa bước vào, căn phòng tráng lệ, đẹp, to hơn cả Hy cung, nữ nhân ngồi trên ghế ngọc trước mặt nàng đẹp dịu dàng, khí chất cao ngất, nho nhã, không chê vào đâu được đang cầm chén trà nhìn nàng chằm chằm.

" Ngươi là? "

" Tại hạ họ Nhan, danh Nhược Ca, có chút sự nên đi lạc đến đây a, tại hạ xin phép lui"

Mạc Di mỉm cười, nụ cười thật đẹp a, làm cho Nhược Ca  vừa ngẩng đầu lên nhìn lại ngẩn người.

" Ngươi có sự gì? Ta có thể giúp không? "

Nhược Cả thẹn trả lời

" Không cần, không cần, để tại hạ hỏi người khác "

" Tiểu Dung, ngươi hỏi hắn xem muốn tìm gì?"

Mạc Di che miệng cười, tiểu thái giám chỗ Hy nhi đây sao. Lâu lắm rồi không gặp y, từ lúc vào cung đến nay đã năm năm,  y cũng đã trưởng thành không ít.

Nhược ca thì thầm với Tiểu Dung. Tiểu Dung do dự một chút rồi đáp.

" Đi theo ta"

" Ân"

Sau khi Tiểu Dung trở về, Mạc Di liền tò mò hỏi

" Hắn muốn tìm thứ gì?"

Tiểu Dung hơi chút ngượng ngùng, mặt có hơi đỏ.

" Hắn muốn tìm " ngôi nhà nhỏ" để giải quyết "

" Hắn ở đây lâu như vậy còn không nhớ đường đi sao? Kì lạ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.