Bảo Bối! Lại Đây

Chương 16



“Như thế nào? bộ ta đáng sợ lắm hay sao mà ngươi phải hoảng sợ như vậy?”. Lưu Huân liếc nhìn Bạch Miên.

Bạch Miên sắc mặt trắng bệch, cậu vẫn không thể nào loại bỏ được cảm giác sợ hãi ra khỏi tâm trí của mình. Nhìn Lưu Huân đang mĩm cười đắc ý, cậu thực sự không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây phút nào nữa, nhưng cậu cũng không thể thất lễ đến mức đuổi khách về.

Bạch Miên khẽ lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Không, không có, chỉ tại ta quá bất ngờ nên…”

Lưu Huân vẫn ngồi im tại chỗ không hề có ý định rời đi, ánh mắt thì vẫn không ngừng mà đánh giá Bạch Miên.

Cậu biết ánh mắt Lưu Huân đang nhìn mình, nhưng cậu cũng không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên mà nhìn hắn.

Cậu sợ, thật sự sợ hãi khi nhìn vào con người kia, hắn ta và cậu là hai con người hoàn toàn đối lập, hắn ta tựa như tiên tử, còn cậu chỉ như ngọn cỏ dại ven đường…

Cỏ dại thì mãi mãi không thể nào sánh cùng tiên tử được…

Cảm giác tự ti càng ngày càng lấn át hết cả tâm trí của Bạch Miên, trong lòng không khỏi cười nhạo bản thân của mình, lúc trước ngu ngốc, cứ ngỡ rằng bản thân mình tuy không xinh đẹp hơn người, nhưng nếu dùng cả tấm chân tình đối đãi với người ta thì chắc chắn mình cũng sẽ được hồi báo lại…

Nhưng có lẽ tất cả chỉ do cậu tự mình đa tình mà thôi…

Lưu Huân nhìn Bạch Miên đầu cuối càng ngày càng thấp, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn, trong lòng không khỏi đắc ý vô cùng.

“Hừ! ngươi nghĩ chỉ với bộ dáng xấu xí của mình mà có thể thắng được ta hay sao?”. Lưu Huân trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ.

Lưu Huân đưa mắt nhìn quanh Lân cung một chút, sau đó phe phẩy chiếc phiến trên tay nói: “Không ngờ tới, ngươi tư sắc không có mà ngay cả lễ giáo bình thường cũng không có luôn nha.”

Bạch Miên nghe Lưu Huân nói thì có chút xanh mặt. “ Hắn nói như vậy là có ý gì?”

“Hừ! ta là khách cất công đến đây thăm ngươi, vậy mà ngay cả một chén trà cho khách cũng không có hay sao?”

Nghe Lưu Huân nói, Bạch Miên có chút xấu hổ, thật đúng là không lịch sự a, cho dù người ta có là ai, nhưng cậu cũng không nên thất lễ đến mức ngay cả chén trà cũng không mang lên…

Bạch Miên có chút lúng túng đứng dậy muốn gọi cho Vân Nhi. Nhưng lại không hề thấy người ở đâu: “Không biết Vân Nhi tỷ tỷ đi đâu?”

Bạch Miên xoay người nhìn Lưu Huân, mặt có chút ửng hồng, ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ta không biết đã đi đâu, nếu ngươi không ngại lâu thì có thể đợi ta một chút hay không, ta sẽ đi mang trà đến cho ngươi.”

Lưu Huân nhìn Bạch Miên tựa như con thú nhỏ đang đứng trước con thú hung dữ mà run sợ, trong lòng là cảm giác đắc ý cùng thỏa mãn vô cùng…

“Được, vậy ngươi mau đi đi, đừng để ta đợi lâu a.” Lưu Huân nói.

Con chuột nhắt này, xem ra là thú vị hơn những quý phi trước đây của Lăng Tiêu Nghệ a, coi như trong những ngày gần đây hắn cũng có trò để vui chơi, không sợ chán a…

Bạch Miên vì sợ Lưu Huân đợi lâu cho nên nhanh chóng mà chạy vào trong gọi người pha trà. Sau đó tự chính mình mang ra…

Từ xa nhìn thấy Lưu Huân nhàn nhã ngồi tại nơi đó, phe phẩy chiết phiến, con người xinh đẹp đến mê người này Bạch Miên càng nhìn lại càng cảm thấy tự ti, quả thật nếu như nói phải chọn, có lẽ không ai sẽ chọn cậu cả…

Đúng vậy, cậu làm sao có thể so sánh được với người này, Lăng Tiêu Nghệ cũng vậy, hắn làm sao có thể bỏ rơi con người xinh đẹp này mà chọn cậu được chứ…

Bạch Miên đau khổ mà nhếch khóe môi, tự cười chính bản thân mình quá ngu ngốc…

Có thể lúc trước cậu không tin Lăng Tiêu Nghệ xem cậu như một món đồ chơi, nhưng khi nhìn thấy Lưu Huân, thì cái suy nghĩ đó càng ngày càng trở nên khắc sâu vào trong lòng của cậu…

Bạch Miên đem trà đến, cười gượng gạo nói: “Thật là ngại, để cho Lưu công tử đợi lâu như vậy…”

Lưu Huân không thèm nhìn Bạch Miên lấy một cái, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Đưa tay cầm lấy chén trà do Bạch Miên vừa đem ra, nhẹ nhàng thổi, sau đó nhấp lấy một ngụm…

Bạch Miên chỉ là ngồi bên cạnh mà nhìn từng động tác của Lưu Huân…

Nhấp lấy một ngụm trà, Lưu Huân có chút cau mày, sau đó không chút do dự mà đem nguyên chén trà còn bốc khói kia tạt thẳng vào người Bạch Miên…

Rào…

“A…”. Bạch Miên đau đến bật khóc. Nước sôi làm cho cậu cảm thấy nóng rát vô cùng, nguyên cả một mảng da trên tay cậu cũng đã đỏ ửng lên.

Bạch Miên hai mắt ngấn lệ, mở to mà nhìn chằm chằm Lưu Huân, trong ánh mắt cậu hàm chứa tức giận cùng thương tâm…

Tại sao lại đối xử với cậu như vậy, rõ ràng cậu không hề làm gì hắn kia mà…

Lưu Huân nhìn thấy biểu tình của Bạch Miên, sau đó cười, nói: “Ngươi nghĩ ta là ai hả? ngươi cho ta uống trà gì vậy hả? thật đáng ghê tởm, ngươi là cố ý đem chén trà dở tệ đó ra cho ta uống sao? Ngươi đây là khinh thường ta sao?”

Bạch Miên nắm lấy cánh tay bị thương của mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lưu Huân, run rẩy nói: “Không phải, trà ta cho ngươi uống là loại hảo hạng nhất trong hoàng cung này a, Nghệ rất thích uống loại này…”

Nghe Bạch Miên gọi Nghệ thân mật như vậy, Lưu Huân có chút tức giận, hắn tiến đến gần Bạch Miên, ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào cậu: “Nghệ, ngươi nói nghe cũng thân mật quá đi, ngươi dám gọi thẳng tục danh của hoàng thượng sao, thật không coi ai ra gì!”.

Nói xong Lưu Huân lại đưa tay mạnh mẽ tát vào mặt Bạch Miên một cái. Trên khuôn mặt non nớt của cậu in hẳn năm vệt đỏ dài, trông thật nhức mắt…

Bạch Miên bị người đánh thì có chút hoảng sợ, những hình ảnh lúc nhỏ, khi cậu bị người ta bao vây, dùng ánh mắt căm ghét nhạo báng mà nhìn mình, sau đó là những trận đòn như mưa trút xuống người cậu…

Cái quá khứ đen tối ấy lại một lần nữa hiện về trong đầu khiến cậu sợ hãi, hoang mang, cả người Bạch Miên không khỏi run lên.

Cong người lại, cậu cố gắng đem mình giấu đi, không để cho bất cứ ai nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy những ánh mắt đáng sợ kia…

Ca, phụ thân, tỷ tỷ, các ngươi ở đâu, ta sợ lắm a, ta sợ lắm a, ta bị người ta đánh đau quá, các ngươi ở đâu, mau đến cứu ta…

Lưu Huân nhìn thấy Bạch Miên nằm cuộn tròn lại trên mặt đất, cả người lại run đến lợi hại, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: “Hừ! chỉ là chút nước sôi, cùng một cái tát, có cần phải làm biểu tình khoa trương như vậy hay không?”

Tiến đến gần Bạch Miên, Lưu Huân khẽ ngồi xuống bên cạnh. Bàn tay thon dài xinh đẹp không biết thương tiếc mà nắm lấy mái tóc của Bạch Miên mà kéo lên.

Bị người nắm tóc kéo đến đau đớn, cái cảm giác đáng sợ lúc trước lại hiện về, Bạch Miên hoảng sợ mà quơ tay loạn xạ, miệng không ngừng kêu gào: “Đừng! đừng đánh ta, ca, ngươi mau cứu ta”.

Trong lúc vô ý, tay của Bạch Miên lại đánh trúng vào khuôn mặt của Lưu Huân….

Bị đánh trúng, sắc mặt của Lưu Huân hóa đen, tức giận cũng không ngừng tràn lên trong lòng…

Lưu Huân cười độc ác, nói: “Hừ! ngươi cũng giỏi lắm, dám đánh cả ta?” Nói xong không chút thương tiếc mà đánh vào mặt Bạch Miên.

Tay vừa đau vừa rát, mặt lại không ngừng bị người ta đánh, đau đớn làm cho đầu óc cậu có chút thanh tỉnh, nhưng dường như cả trái tim của cậu lúc này cũng theo những cái đánh đau đớn kia mà tan nát thành từng mảnh…

Nước mắt rơi xuống…

Trong lòng cậu chỉ còn một suy nghĩ: “Nghệ, ngươi ở đâu, ta bị người đánh như vậy, ngươi có đau lòng hay không?”

Lưu Huân đánh đến khi mặt cậu sưng đỏ mới chịu dừng tay lại. Phủi phủi tay áo của chính mình, nói: “Hừ! cái này xem như ta dạy dỗ đễ cho ngươi biết thêm quy củ trong cung này…”

“Ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình đi, chim sẻ thì mãi mãi là chim sẻ, sẽ không có chuyện chim sẻ hóa phượng hoàng đâu. Ngươi bộ dáng vừa xấu xí, vừa mập mạp, lại không có chút tài hoa nào, ngươi nghĩ ngươi có thể xứng với Nghệ sao?”

“Mà ngươi cũng nên nhớ rõ một điều, người Nghệ thích chỉ có mình ta, còn đối với những người như ngươi, bất quá chỉ là một món đồ chơi đối với Nghệ trong lúc ta đi vắng mà thôi…”

Lưu Huân không tiếc dùng lời đã kích Bạch Miên. Đối với hắn, cậu chỉ là một con tép riu, không đáng hắn để vào hắn a…

Đối phó với cậu, hắn không cần tốn quá nhiều tâm tư như các vị quý phi kia…

Mà những lời Lưu Huân nói quả thật như con dao sắc nhọn mà từng nhát đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu…

Cậu không xứng với Lăng Tiêu Nghệ sao? Cậu chỉ là một món đồ chơi trong lúc nhàm chán của hắn sao?

Tại sao tâm cậu vẫn đau như vậy, rõ ràng chuyện này cậu đã biết trước, nhưng tại sao khi nghe nói đến tâm can cậu vẫn là đau đến như vậy? không phải cậu nói cậu sẽ từ bỏ hay sao?

Tại sao chỉ vì một chút luyến tiếc khi đêm qua hắn cất công đi tìm cậu mà lại nảy sinh hy vọng, để đến bây giờ, khi người mà hắn yêu đứng trước mặt cậu mà tuyên bố như vậy, làm cho cả người cậu đều như chết lặng đi…

Bạch Miên không còn chút sức lực nào mà đứng dậy, đưa cánh tay đau rát của mình chạm nhẹ lên vết thương trên mặt, nước mắt cũng không ngừng chảy ra…

Cậu có chút ngẩn ngơ nhìn vào nước mắt của mình đang từng hạt từng hạt mà tuôn rơi, lúc này cậu cũng không thể phân biệt được, đến cuối cùng những giọt nước mắt này vì bị người đánh đau, hay là tâm cậu đau mà tuôn rơi…

Cậu khẽ nở nụ cười, một nụ cười cay đắng, cậu cười cho số phận của mình, cũng cười chính bản thân của mình quá mê muội tham luyến tình thương của Lăng Tiêu Nghệ, đến bây giờ, phải chịu đau khổ cùng tổn thương như thế này…

Nhìn cậu cười, Lưu Huân có chút khó hiểu, nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Không có, ta chỉ là muốn cười bản thân ta quá ngu ngốc mà thôi. Nhưng dù sao ta cũng thật muốn rời khỏi nơi này, nhưng có điều có người quá cố chấp không cho ta rời đi.” Bạch Miên yếu ớt nói.

Lưu Huân nghe cậu nói, trong lòng cũng có chút lo lắng, không ngờ được Lăng Tiêu Nghệ đối với con người này lại đặc biệt như vậy, Lăng Tiêu Nghệ mà hắn biết là người chưa bao giờ có ham muốn chiếm giữ một thứ nào cả…

Mà nay hắn lại muốn giam lấy con người này trong cung, chứng tỏ được rằng địa vị của người này trong lòng Lăng Tiêu Nghệ chiếm vị trí không nhỏ, điều này làm cho hắn lo sợ…

Phải mau chóng xử lý tên Bạch Miên này, đó là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong tiềm thức của hắn…

Lưu Huân giấu đi vẻ sợ hãi trong mắt mình, ánh mắt đảo vài vòng, sau đó vẫn là nụ cười khinh người kia nhìn Bạch Miên nói: “Ngươi nghĩ Lăng Tiêu Nghệ giữ ngươi lại là vì điều gì? Hắn là muốn ta có đồ chơi trong lúc nhàm chán a, chắc ngươi cũng đã được người ta nói cho biết rồi đi, Nghệ dù có chơi đùa như thế nào, nhưng khi ta quay về đây thì tâm trí của hắn chỉ dành trọn cho ta mà thôi. Còn đồ chơi của Nghệ, hắn sẽ không thương tiếc mà vứt bỏ a, sau đó người phá hủy món đồ chơi kia chính là ta a.”

Bạch Miên khuôn mặt tái nhợt mà nhìn Lưu Huân, trong lòng là một cỗ sợ hãi không ngừng dâng lên.

Cậu đối với Nghệ đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng hắn vẫn giam cầm cậu tại nơi hoàng cung này là vì sao?

Không lẽ hắn giữ cậu lại chỉ là để tạo niềm vui cho tên Lưu Huân này…

Nghệ, ngươi không cần phải tuyệt tình như vậy chứ, ngươi không thể nể tình ta làm cho ngươi vui vẻ bao lâu nay mà tha cho ta một mạng hay sao? Không thể để ta sống an ổn mà rời khỏi đây hay sao?

Nhìn Bạch Miên vì câu nói của mình mà sợ hãi đến cả người đều run rẩy, Lưu Huân trong lòng vui vẻ đến lạ thường.

Lưu Huân tiến đến gần Bạch Miên, ghé sát vào tai cậu, khẽ nói: “Hừ! ngươi tốt nhất là đừng quá mơ tưởng, Nghệ sẽ không bao giờ thích ngươi đâu, có biết hay không?”.

Sau khi để lại cậu đó, Lưu Huân tiêu sái xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.