Bạch Miên nhìn bàn đồ ăn thơm ngon mỹ vị mà mình vừa gọi, nước miếng không tự chủ được mà ào ạt tuôn ra.
Số cậu cũng thật không tốt chút nào. Phụ thân là quan phụ mẫu trong triều đình, lương bổng cũng rất nhiều, ấy vậy mà lại cấm không cho cậu ăn, toàn bắt cậu đọc mấy cái sách kinh thư gì đâu mà buồn ngủ muốn chết.
Mỗi lần ngồi trước thư bàn, hai mắt cậu không tụ chủ mà cứ híp lại, lờ đờ, cũng may ở nhà còn có ca ca học thật giỏi, cũng làm quan trong triều, lại cưng chiều cậu vô cùng. Mấy tỷ tỷ cũng thật tốt, mỗi lần mà bị phụ thân phạt, cậu chỉ cần khóc đỏ con mắt một chút là có một túi bánh bao thật ngon để ăn.
Đối với cậu, ăn chính là mạng sống, mấy quyển kinh thư kia cũng không thể nào ăn no bụng được, chính vì vậy cậu mới không thích…
“Ai, mình lấy tiền của hắn, hắn sẽ không sao chứ, dù sao hắn cũng chỉ sờ sờ mặt mình có một chút mà thôi…”
Đắn đo suy nghĩ, cân nhắc một lúc lâu, Bạch Miên âm thầm đưa ra quyết định, sau khi ăn xong sẽ đem tiền đến đó trả cho người kia. Còn tiền cho bữa ăn này…thì cứ xem như bắt hắn bồi thường cho việc dám sờ mặt cậu đi…
Bạch Miên âm thầm thở dài một cái nói: “Ai, mình thật là tốt bụng quá đi…”
Tuy Bạch Miên ăn rất nhanh nhưng bộ dáng tuyệt không khó coi, hai má phúng phính đầy thức ăn, căng tròn lại hồng hồng nhìn vào khiến người khác chỉ muốn cắn lấy một ngụm.
Bạch Miên sau khi xử lý hết bàn đồ ăn kia thì no đến căng bụng, thở phào một cái đầy thỏa mãn, xoa xoa cái bụng tròn tròn của mình rồi tính tiền ra về…
Nhìn vào trong hầu bao, số tiền còn lại cũng rất nhiều, Bạch Miên vui vẻ mà đi đến Di xuân viện.
Nhưng khi đến nơi thì cậu biết mọi việc đã quá trễ rồi, hắn ta đã bị nhốt trong ngục. Cảm giác tội lỗi trong người không ngừng dâng lên, Bạch Miên quyết định đi đến huyện đường xem thử có thể cứu hắn ra hay không.
Nhưng trớ trêu thay vừa đi được nửa đường đã bị gia đinh trong nhà túm cổ về. Vừa về đến nơi, phụ thân cậu đã cầm theo một cây roi lớn mà chờ sẵn.
Bạch Miên khóc không ra nước mắt…
Bị bắt nằm ấp súp xuống đất, nhìn phụ thân giơ roi lên cao, hai mắt cậu nhanh chóng ngấn lệ, dùng đôi mắt cực kỳ đáng thương nhất mà nhìn.
Tuy phụ thân vẫn chưa từ bỏ ý định đánh cậu, nhưng đại huynh cùng mấy tỷ tỷ cậu đã xông ra mà cầu tình giùm. Được vây trong vòng tay yêu thương của mọi người, Bạch Miên cười sáng lạng để lộ ra hai má lúm đồng tiền thật đáng yêu…
Nhìn mấy huynh đệ, tỷ muội thay nhau cầu tình cho cái đứa ham chơi mà lười biếng kia, Bạch đại nhân thực sự tức không thể chịu nổi, chỉ vào Bạch Miên nói: “Hừ! ngươi suốt ngày chỉ biết ăn chơi, có người nam nhi nào như ngươi không? Không chịu lo học hành, lập chí lớn hỗ trợ cho hoàng thượng bảo vệ giang sơn, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, trốn học, ngươi nhìn đại ca của ngươi đi, tuổi trẻ như vậy đã làm chức quan to trong triều đình, còn ngươi suốt ngày chỉ biết ăn, để béo giống như một con heo.”
“Lại là cái bài ca cũ rích này”. Bạch Miên không thèm nghe mà bĩu môi quay mặc đi hướng khác, Bạch đại nhân tức giận đến run người ngay lập tức nắm lấy đầu cậu mà đẩy thẳng vào thư phòng, không nói hai lời khóa trái cửa lại.
“Hừ! ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn học cho ta, không thì không có chuyện được ăn cơm đâu.” Bạch đại nhân tức giận nói.
Bạch Miên đập cửa, ở bên trong mà gào thét: “Thả con ra, con nói rồi con không muốn học mà, phụ thân, đừng bỏ đói con…”
Bạch đại nhân không nói gì, không chút luyến tiếc mà quay đầu rời đi.
Thấy gọi cửa không ăn thua, Bạch Miên đành phải tới ngồi trước thư bàn. Gục đầu xuống, cậu cảm thấy thật ủy khuất, tại sao phụ thân có thể đối xử với cậu như vậy, rõ ràng cậu không muốn học một chút nào.
Còn đang trong tình trạng thương cảm cho số phận đáng thương của mình đã thấy cửa sổ bên cạnh mở ra.
Bạch Miên từ trong cơn buồn bực mà ngẩng đầu dậy, ngoài cửa là mấy vị tỷ tỷ Bạch Hương, Bạch Liễu và Bạch Linh, của mình, trong tay họ còn có rất nhiều bánh bao nhân thịt thơm ngon.
Nhìn đến thức ăn, Bạch Miên không tự chủ được mà chảy nước miếng, nhanh chóng mà chạy lại cửa sổ.
“Bạch Miên, chúng ta biết đệ đói, chúng ta mang cho đệ bánh bao mà đệ thích nè.” Bạch Liễu nói.
Nhìn 3 vị tỷ tỷ vừa xinh đẹp, vừa ôn nhu của mình, Bạch Miên cười sáng lạng, cầm lấy mấy cái bánh bao mà ăn nhanh chóng.
Bạch Hương xoa đầu đệ đệ nói: “Đệ hãy ngoan ngoãn trong này đến tối đi, ca ca đang ở bên ngoài cầu xin phụ thân, tối nay là lễ hoa đăng, chúng ta sẽ mang đệ ra ngoài chơi, hôm nay còn có rất nhiều bánh ngon đấy.”
“Thật sao? Oa, nếu vậy đệ sẽ cố gắng thật nhiều, mấy tỷ tỷ nhớ không được nuốt lời đó”. Bạch Miên hai mắt phát sáng lấp lánh nói.
Đệ đệ của bọn họ không phải còn nhỏ nữa, nhưng tính tình thì chỉ như hài tử mấy tuổi, tuy có chút lười biếng, lại ăn nhiều, ham chơi, nghịch ngợm nhưng tính tình thiện lương, bộ dáng lại khả ái đáng yêu vô cùng, cho nên huynh trưởng cùng bọn họ đều rất thương người đệ đệ này, không để cho bất kỳ ai ăn hiếp cậu.
Bạch Miên từ nhỏ đã không có được tình thương của mẹ, mẹ cậu vì sinh khó mà qua đời, phụ thân lại là quan trong triều, không thường xuyên ở nhà chăm sóc cho Bạch Miên mới sinh, chính vì vậy mấy huynh trưởng cùng ba người tỷ tỷ này luôn ở bên cạnh chăm sóc từ nhỏ.
Từ nhỏ cậu rất nhu thuận đáng yêu, nhưng khi lớn lên một chút, bị những đứa nhỏ cùng trang lứa chọc cậu mập như heo, luôn luôn tìm cậu mà trêu chọc, ném đá. Bạch Miên đơn độc không dám đánh trả, chỉ ôm lấy đầu mà khóc.
Cũng từ đó mà cậu cảm thấy tủi thân, suốt ngày ở trong nhà, không chịu học cũng không chịu chơi, suốt ngày lầm lầm lì lì, còn nhịn ăn cho ốm đi. Có lần cậu nhịn đến ngất mấy ngày liền, làm cho cả nhà lo đến loạn hết cả lên.
Hôm sau, huynh trưởng cùng mấy vị tỷ tỷ đi ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ kia mà tính sổ, làm cho người nhà họ đến chửi mắng rất nhiều. Phụ thân ra sức xin lỗi, sau đó đều đánh cho huynh trưởng cùng mấy vị tỷ tỷ một trận. Bạch Miên nhìn họ bị đánh thì tâm cũng đau rất nhiều. Từ đó cứ mặc cho ai nói gì, cậu đều cố gắng vui vẻ mà sống, cậu không muốn làm cho người nhà mình phải buồn lòng.
Ăn hết mấy cái bánh bao do tỷ tỷ đem vào, Bạch Miên lại quay về thư bàn mà ngủ gục.
Đến tối, Bạch Tô, huynh trưởng Bạch Miên tiến vào, nhìn đệ đệ đang ngủ ngon lành trên bàn kia, chỉ khẽ mĩm cười. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn của Bạch Miên, sau đó nhẹ nhàng mà lay cậu tĩnh lại.
“Tiểu Miên, tỉnh, tỉnh đi, chúng ta ra ngoài chơi hoa đăng nào.” Bạch Tô yêu thương nhỏ nhẹ nói.
Bạch Miên bị lay tỉnh, hai mắt mờ sương, mông lung nhìn Bạch Tô, đưa hai tay dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, cậu khẽ nhếch khóe miệng đỏ mọng như cánh đào kia, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu.
“Ưm, sao huynh đến muộn vậy, làm đệ ngủ trên bàn đến đau cả lưng nha…”. Vừa oán giận Bạch Miên vừa làm nũng mà ở trong lòng ca ca mình mà cọ cọ.
Bạch Tô mĩm cười, gọi tiểu nha hoàn mang nước cùng khăn mặt tới, tự chính tay mình lấy khăn ấm lau mặt cho Bạch Miên. Cậu cũng vô cùng hưởng thụ, để cho ca ca giúp mình rửa mặt chải đầu.
Nhìn Bạch Miên hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng lại vô cùng thỏa mãn tựa như con mèo nhỏ lười biếng. Bạch Tô điểm nhẹ lên trán cậu một nụ hôn.
“Được rồi, Tiểu Miên chúng ta mau đi thôi, không thì không kịp xem hoa đăng đấy.”
Bạch Miên cười hì hì, thân thề như con bạch tuột leo lên lưng ca ca mình, ôm chặt lấy cổ Bạch Tô làm nũng nói: “Ca, huynh cõng ta đi…”.
Bạch Tô vòng tay ra cõng lấy đệ đệ mình, mĩm cười rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
Trong đêm hoa đăng náo nhiệt, người đi chơi rất đông, đi tới đâu phải chen lấn tới đó, 3 vị tỷ tỷ của Bạch Miên phải nắm tay nhau mà đi theo sát Bạch Tô mới không sợ bị thất lạc nhau.
Bạch Miên nhìn Bạch Tô cõng mình còn phải chen lấn đến vất vả, mồ hôi cũng chảy ròng ròng. Lúc này cậu mới từ trên người Bạch Tô trườn xuống, nắm lấy tay ca ca mình mà hòa vào dòng người đông đúc náo nhiệt.
Đêm hoa đăng, khắp các nơi trong kinh thành đều thắp đèn lồng, người đi đi lại lại, buôn bán vô cùng náo nhiệt.
Bạch Miên nhìn trái nhìn phải, sau đó lắc lắc cánh tay Bạch Tô nói: “Ca, ta muốn ăn hồ lô ngào đường”.
“Được, vậy đệ đứng đây cùng mấy tỷ tỷ, ta đi mua cho đệ được không?”. Bạch Tô sủng nịch nói.
“Không sao, huynh nãy giờ cõng ta mệt rồi, huynh cho tiền ta đi, ta tự đi mua cũng được.” Bạch Miên làm nũng nói.
Giỡn sao, nếu để cho ca ca đi, thì cậu chắc chắn sẽ chỉ có duy nhất một cây hồ lô thôi, nếu cậu đi mua thì ha ha sẽ được ăn thỏa thích mà không bị mắng. trong thâm tâm Bạch Miên không ngừng ca ngợi bản thân.
Bạch Tô điểm nhẹ lên mũi cậu một cái, cười nói: “Đệ nha, chỉ biết có ăn mà thôi, tưởng lừa được huynh sao? Nhớ ăn ít thôi đó, không tối về sẽ bị đau bụng.”
Bạch Miên vui vẻ cầm tiền mà chạy đi thẳng.
“Ông chủ cho ta 5 cây hồ lô ngào đường.” Bạch Miên vui vẻ nói, còn giơ 5 ngòn tay tròn tròn của mình lên.
Ông chủ bán hồ lô nhìn Bạch Miên tròn tròn, khuôn mặt phúc khí, lại phấn nộn, thật khả ái, cười nói: “Thiếu gia đến hơi muộn, kẹo hồ lô của ta chỉ còn 1 cây thôi.”
Bạch Miên thất vọng, khuôn mặt xụ xuống nói: “Được một cây ta cũng lấy.”
Cầm xâu hồ lô trên tay, Bạch Miên lại vui vẻ trở lại, đang định quay về chỗ ca ca cùng mấy vị tỷ tỷ, thì một cảnh tượng lạ lùng trước mắt làm cho cậu phải dừng lại, ánh mắt không hề chớp lấy một cái mà nhìn chăm chăm.
Trong một góc nhỏ, một hài tử khoảng 7 hay 8 tuổi đang run rẩy mà đứng, đối diện là một con chó đang ngậm lấy một miếng bánh nướng gầm gừ. Con chó và hài tử kia mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng nhìn nhau.
Hiếu kỳ, Bạch Miên tiến lại gần đứa nhỏ kia, nói: “Nè! Ngươi làm sao vậy, con chó này dọa ngươi sợ hay sao?”
Dù sợ hãi nhưng đứa nhỏ kia vẫn cứng đầu mà nói: “Hừ! bậy bạ, ta mà thèm sợ con chó này sao? Nó…nó sợ ta mới đúng.”
Nhìn tiểu hài tử sợ đến mặt cũng xanh mét mà vẫn cứng đầu, Bạch Miên thật muốn cười ra tiếng, chỉ có điều cậu vẫn cố nhẫn nhịn, sợ làm cho tiểu hài tử kia bị tổn thương lòng tự trọng.
Tâm tính vui đùa nổi lên, Bạch Miên quay lưng lại nói: “Nếu như ngươi nói vậy, thì ta đi đây, ngươi cứ ở đây mà dọa con chó này đi nha.”
Bạch Miên giả bộ muốn đi, không ngoài dự kiến, phía sau lại truyền đến tiếng hét non nớt: “Khoan, khoan đã, ta ta…”
“Sao vậy, ta tưởng ngươi không sợ.” Bạch Miên cười trêu chọc.
Hài tử kia nhìn Bạch Miên cười, khuôn mặt phúc khí, lại có hai má lúm đồng tiền đáng yêu thì mặt đỏ ửng lên nói: “con chó này cướp đồ ăn của ta, nó còn đòi cắn ta mà không chịu đi nơi khác.”
Nghe hài tử nói, vành mắt lại đỏ ửng như vừa mới khóc, Bạch Miên cảm thấy một trận đau lòng, nhìn hài tử này thật giống với mình khi xưa, không biết cha mẹ của đứa bé đâu lại để hài tử nhỏ như thế này ở đây.
Bạch Miên tiến tới đem con chó hung dữ kia đuổi đi, sau đó quay sang nhìn tiểu hài tử kia nói: “Con chó đã đi rồi đó, ngươi nên đi tìm phụ thân cùng nương của mình đi, tối nay người rất đông, rất dễ bị lạc đó.”
Hài tử kia vẫn nhìn Bạch Miên chằm chằm nói: “Hôm nay ta ra ngoài chỉ có một mình.”
“Một mình ngươi, ngươi còn nhỏ như thế này, phụ thân cùng nương ngươi thế nào có thể để ngươi đi như vậy.” Bạch Miên kinh ngạc nói.
“Ta không có nương, ta cũng không có phụ thân luôn, nhưng mà ta có…”. Lăng Tiểu Bảo chưa nói xong đã nằm gọn trong một vòng tay ấm áp.
Ngốc lăng nhìn Bạch Miên ôm mình mà nức nở, Lăng Tiểu Bảo cũng không nói lời nào, chỉ vòng tay ôm lấy thân hình tròn tròn kia, hưởng thụ sự ấm áp khó mà có được.
Bạch Miên cảm thấy thật đau lòng, thì ra tiểu hài tử này là cô nhi không cha không mẹ, hoàn cảnh còn đáng thương hơn cậu, cậu tuy không có mẹ nhưng còn có phụ thân cùng các huynh đệ tỷ muội khác nữa, trong khi hài tử này, một người thân cũng không có.
Hai người còn đang ôm nhau mà thương cảm thì một loạt tiếng động vang lên…
Rột…rột…rột…
Bạch Miên cúi người nhìn bụng của Lăng Tiểu Bảo, lại nhìn đến khuôn mặt đang đỏ ửng của cậu thì bật cười thành tiếng.
“Xem ra là chưa ăn gì đi…”
“Ta…ta ra ngoài không có tiền bên người …”. Lăng Tiểu Bảo ngượng ngùng nói.
Bạch Miên nhìn xâu hồ lô trên tay, suy nghĩ một lúc mới cắn răng đưa qua, nói: “Đây, cho ngươi, ăn đi.”
Lăng Tiểu Bảo ngước đôi mắt tròn xoe mà nhìn Bạch Miên, sau đó rụt rè mà nhận lấy, cho vào miệng cắn một ngụm.
Vừa cắn một ngụm, vị ngọt của hồ lô tan trong miệng làm cho Lăng Tiểu Bảo hai mắt phát sáng. Nhìn dáng vẻ ăn ngon của cậu, Bạch Miên khẽ cười trong lòng, đưa qua cho Lăng Tiểu Bảo một ít ngân lượng sau đó nói: “Đây, ta có ít bạc, ngươi cầm đi, lúc đói thì mua đồ mà ăn.”
Nói xong liền đứng dậy định rời đi, nhưng góc áo cậu bị giữ lại.
Bạch Miên nhìn hài tử đang nắm lấy góc áo mình, ánh mắt kiên định nhìn cậu, Bạch Miên cảm thấy khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lăng Tiểu Bảo nói: “Ta muốn ngươi về làm nương của ta.”