Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài

Chương 38: Chương 38





Có lẽ thế nên anh nghĩ cưới ai cũng thế, chỉ cần không phải là người mình ghét thì không có vấn đề gì.

Nhưng sau khi kết hôn hai ngày, một đêm bị cô ho cho tỉnh giấc, một đêm bị cô làm cho kinh hãi.

Cuối cùng thì Diệp Minh Thành đã có sự xúc động muốn đi tìm hiểu quá khứ của người vợ huyền bí của mình.

Sự kích động ấy duy trì mãi đến khi anh gọi điện thoại cho lão Cửu, nghe âm thanh ngái ngủ của lão Cửu trong điện thoại kêu lên một tiếng “Thiếu gia”, lúc này anh mới bình tĩnh đi một chút.

“Thiếu gia, xảy ra chuyện gì thế?” -Lão Cửu vốn dĩ còn đang mơ hồ, nhưng trong những giây Diệp Minh Thành trầm mặc, hắn đã lập tức tỉnh táo trở lại.

Diệp Minh Thành đèn nén xúc động muốn bảo lão Cửu đi điều tra quá khứ của An Chi Tố, anh lãnh đạm phun ra hai chữ: “Không sao.


Lão Cửu: …
Đại ca, không có chuyện gì nửa đêm ngài gọi điện cho tôi làm gì? ông đây mặc cả quần luôn rồi đó?
“Ngủ tiếp đi.

” – Diệp Minh Thành cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh.


Diệp Minh Thành biết, chỉ cần anh ra lệnh thì trễ nhất là sáng mai lão Cửu sẽ đem những thông tin mà anh muốn biết điều tra rõ ràng.

Nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay, đó là những chuyện riêng mà An Chi Tố không muốn nói ra, anh không nên ở sau lưng xé toạc những vết thương cô đã giấu kín.

An Chi Tố ngồi trên bàn ăn, một tay cầm miếng bánh Diệp Minh Thành đã nướng nóng, tay kia cầm tương cà xịt
lên, tuy hành động như đang rất tập trung nhưng ánh mắt lay động không ngừng kia đã bán đứng cô.

Diệp Minh Thành ngồi đối diện còn nghiêm túc hơn, anh nghiêm túc cắt từng miếng bánh nướng đưa vào miệng.

Động tác nho nhã như một quý tộc Hoàng Gia Châu Âu.

Chỉ là ba lằn đỏ trên cổ anh đã phá đi mỹ cảnh tươi đẹp đó.

An Chi Tố càng nhìn càng chột dạ, buổi sáng lúc thức dậy, Diệp Minh Thành đã không còn trên giường nữa.

Cô lờ mờ nhớ ra mình có gặp ác mộng, mang máng nhớ ra hình như cô mất khống chế sau đó cào Diệp Minh Thành.

An Chi Tố ước gì những ký ức mơ hồ kia chỉ là một giấc mơ, nhưng tấm ga giường mới toanh đã giáng cho cô một bạt tay.


Chúng dường như đang gào thét nói với cô, những thứ đó đều không phải là mơ.

Cô quá tự tin về bản thân mình rồi, cô tưởng mình sẽ không bị Triệu Lâm Lâm kích thích, ai ngờ đến tối lại gặp ác mộng, do thần kinh yếu ớt bị kích thích, khiến cô lại nhớ đến những
cảnh kinh hoàng đó.

Diệp Minh Thành có xem cô là bệnh nhân tâm thần không?
An Chi Tố thật sự không dám chắc, dù sao đến cả Tống Giai Nhân khi nhìn thấy cô ‘phát bệnh’ đều tưởng cô tinh thần có vấn đề.

Sau đó Tống Giai Nhân mới tin chắc cô không có bệnh, là vì cô và Tống Giai Nhân đã lớn lên cùng nhau nên có sự tin tưởng nhất định giữa hai người.

Nhưng mà cô và Diệp Minh Thành, thật sự là chẳng có sự tin tưởng nào cả.

“Em rất thích tương cà?” – Giọng nói lãnh đạm như nước của Diệp Minh Thành liền kéo tinh thần An Chi Tố quay trở lại.

Tay An Chi Tố khựng lại, cúi mắt nhìn xuống, chẳng biết từ khi nào mà cô đã xịt một lớp tương cà thật dày lên bánh nướng.

“Hờ hờ hờ…tương cà ngon.


An Chi Tố vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ nhanh chóng đặt tương cà xuống, cô chịu đựng vị chua cố gắng cắn một miếng thật to trước mặt Diệp Minh Thành, để thể hiện mình rất thích tương cà.

Diệp Minh Thành: …
Mẹ nó!
Sao mà chua thế!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.