Thay một bộ đồ đơn giản với áo hoodies và quần bó nhẹ, giày thể thao với chiếc mũ kín đầu, Hàn băng lấy chiếc xe đạp màu đen chạy đến ngôi nhà nhỏ cô đã đặt mua.
Căn nhà nằm trong một khoảng đất nhỏ, xung quanh là hàng rào trắng. Bao quanh căn nhà là tấm thảm nemophila xanh mềm mại, tách thành hai lối đi
Hàng rào trắng với những bông tú cầu trắng tuyết thanh nhã...Thoạt qua rất đẹp, nhưng giản dị và yên tĩnh.
Tuy nhiên, cả căn nhà là một hệ thống bảo mật cao cấp, không một sơ hở
ổ khoá gắn camera siêu nhỏ và một con chíp siêu việt chỉ xác nhận một dấu vân tay duy nhất, nguỵ trang trong lớp vỏ bình thuởng. Xung quanh là lớp barie vô hình ngăn chặn bất kì một thiết bị thu sóng, máy nghe lén cùng vô hiệu hoá mọi thiết bị điện tử...
Và hơn nữa, chủ nhân của nó...Chính là một atula chính hiệu (_ ___')
Muốn đột nhập vào đây, so với lên trời xem ra còn khó hơn vạn phần...
Hàn băng nhàn nhã bước vào, cô tự mình trang trí và sắp xếp đồ đạc. Căn nhà bằng gỗ huỳnh đàn, không cần điều hoà cũng vô cùng dịu mát. Gồm một phòng khách chính, một phòng ngủ, phòng tắm và phòng bếp. Các vật dụng nhẹ nhàng, trang nhã và giản dị, song khó ai biết được giá trị khổng lổ thật sự của chúng...
Trời tối, anfn đêm tịch mịch bao trùm cảnh vật. Hàn Băng nấu một bữa tối nhẹ với Mì ý và một cốc sữa mạch. Cô rửa bát và tự pha một cốc cà phê, thong thả đi dạo...
Có lẽ đã từ lâu lắm cô không thư thái như vậy. Hận thù dày vò cùng công việc điều hành một công ty khổng lổ, quá trình huấn luyện nghiêm khắc không cho cô một chút nào ngơi nghỉ, dù để làm những việc bình thường nhất...
HHẽ nghiêng đầu nhìn lên bầu trơi, chỉ duy nhất một vì sao đơn độc lẻ loi giữa vòm mây đen.
Phải chăng cô cũng thế, sẽ luôn đơn độc như thế, ở riêng một khoảng trời xa xăm, không một ai chia sẻ, vĩnh viễn chìm đắm trong hận thù