Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chương 11



Từ khi nhìn thấy anh, cô chỉ biết người đàn ông này rất phiền toái!

Cô sớm nên nghe theo sự cảnh cáo của đầu mình, tránh anh xa xa một chút, đừng để ý tới anh, đừng động việc nhà của anh. Như vậy cô sẽ không yêu anh cũng sẽ không vì anh mà trở nên thế này. Trời sáng rồi lại tối, cô vẫn ngồi ở trên giường mắt nhìn cánh cửa kia. Cả một ngày rồi mà anh vẫn không trở về. Đúng là như thế, cô bị bỏ rơi rồi. Suy nghĩ cái gì vậy? Cô ép anh trả lời để cuối cùng anh bỏ đi thế sao?

Hé ra nụ cười tự giễu mình, hốc mắt của cô lại hơi hơi nóng lên. Cô hy vọng anh sẽ nói, nếu như anh tin tưởng cô… Nhưng cái kia chính là vọng tưởng. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô dùng sức lau đi thật nhanh. Quên đi, dù sao cũng bị bỏ rơi rồi, ngồi đây tự trách thì có ý nghĩa gì, nên đi là tốt hơn. Suy nghĩ đã thông, cô xuống giường, mở tủ quần áo, mặc lại quần áo lúc đầu mình đem đến. Đợi cho cảm xúc hoàn toàn bình phục, cô mới xoay người đi ra ngoài, vào thang máy xuống lầu. Trên bàn bài cô tìm được người cha bất lương của cô.

_ Con gái ngoan!

Âu Dương Văn Sâm vừa thấy con gái, vui vẻ trở lại bế cô một cái.

_ Con khỏe chưa? Mẹ con nói buổi sáng con thiếu máu đến ngất xỉu.

Không phải buổi sáng là buổi chiều ngày hôm qua.

_ Con không sao, ngủ một giấc là tốt rồi.

Ninh Ninh nhếch nhếch khóe miệng, không thèm sửa chữa lời nói của ông. Hai người cha mẹ của cô không có khái niệm thời gian. Bọn họ lấy ba ngày làm thành hai ngày, lấy thứ Tư chuyển thành Chủ nhật.

_ Không có việc gì là tốt rồi.

Văn Sâm miệng ngậm điếu xì gà, chơi bài. Đưa lấy hai tấm thẻ nhựa tiền bài ăn được cho cô, Văn Sâm hướng về phía bàn đằng xa.

_ Con gái ngoan, qua quán café đó chờ cha một chút. Cha chơi xong ván này sẽ đến gặp con.

Nhìn cỗ bài đang chiếm lợi thế trong tay cha, ngửi được mùi xì gà quen thuộc, cô chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, vô lực cười cười, giọng khàn khàn.

_ Văn Sâm, con phải đi.

_ Ok,ok, chờ cha một chút, cha lập tức đi qua.

Không chú ý nghe con gái đang nói cái gì, Văn Sâm đáp lại hai câu có lệ. Ninh Ninh cười nhẹ, cũng không nói thêm nữa, cầm lấy thẻ nhựa đi đổi thành tiền mặt. Đến đó thì gặp được Nana. Cô còn chưa kịp mở lời, Nana đã ân cần hỏi han, rồi mới nói muốn cùng cô đi xem kịch. Cô muốn từ chối, lại chỉ cảm thấy bất lực thoáng nhìn nước mắt của Nana, Ninh Ninh thở dài, chỉ có thể để bà kéo mình đến sân khấu.

Mẹ đã đặc biệt đặt trước chỗ ngồi. Từ đây nhìn lên sân khấu gương mặt diễn viên cũng rõ ràng hơn. Biểu diễn ảo thuật, biểu diễn uốn dẻo rồi đến hát múa, diễn kịch, cô lại chỉ cảm thấy mệt, cúi đầu tránh những ánh sáng lòe loẹt trên sâu khấu, cô bắt đầu tính toán kế tiếp nên như thế nào. Sau khi biểu diễn xong đã không còn máy bay đến Los Angeles nhưng cô cũng không muốn ở đây thêm ngày nữa.Có lẽ cô sẽ thuê một chiếc taxi thẳng đến đó. Không biết Bạch Vân cùng Khấu ca ra sao rồi? Kỳ thật cô cũng muốn trực tiếp bay về Đài Loan nhưng hộ chiếu của cô còn tại Bart gia, hơn nữa cũng không thể không nói Bạch Vân một tiếng mà đã rời đi. Cho nên đành phải về Bart gia một chuyến.

_ Lucky! Lucky!

Một trận lay động làm cho cô tỉnh táo lại.

_ Chuyện gì?

Nana vẻ mặt hưng phấn nói

_ Này, tiết mục đi xe máy đặc sắc sắp bắt đầu rồi. Rất hay đó nha! Mẹ lần trước đã xem qua. Từng người từng người sẽ đi vào ngồi lên xe sau đó lái với tốc độ kinh hồn trong cái vòng tròn treo lơ lửng kia. Chỉ cần ra một chút sai lầm, toàn bộ mọi người sẽ tông vào nhau. Mẹ xem đến người thứ tư bước vào đã muốn giật mình, không ngờ hôm nay lại thêm người thứ năm.

_ Ừm!

Ninh Ninh kéo kéo khóe miệng, không thế nào cảm thấy hứng thú lên tiếng trả lời. Đèn bắt đầu chiếu sáng, âm nhạc vang lên, khiến không khí trở nên khẩn trương. Người thứ nhất mặc áo đen toàn thân, đầu đội màu đen mũ bảo hiểm, chân đạp ga, lao như bay về phía trước. Ninh Ninh hoảng sợ, tinh thần đều tỉnh táo lại. Người thứ hai cũng bắt đầu đi ra, anh bước lên mô tô, hai người đứng song hành rồi bọn họ đột nhiên thúc giục chân ga, phóng lên người thứ nhất tạo thành hình chữ thập. Cô xem mà run lên. Rồi đến người thứ ba, thứ tư đều bước lên xe, cô trừng lớn mắt, khẩn trương bắt lấy lưng ghế dựa. Nhìn bốn người chạy xe máy hình tròn ở trong lồng sắt, tốc độ kinh hồn. Quanh mình, người xem phát ra tiếng vừa kinh vừa tán thưởng. Khi bọn họ dừng lại, toàn khán phòng đều nhiệt liệt vỗ tay.

_ Nhìn kìa, người thứ năm đi ra.

Cuối cùng một người mặc quần áo màu trắng xuất hiện ở vũ đài. Đèn tựu quang chiếu vào người nọ, anh điều khiển xe đứng ở vũ đài. Anh mở nắp kính trên mũ bảo hộ ra, cúi đầu chào mọi người một cái. Mọi người im lặng, Ninh Ninh há hốc miệng nhìn người mặc áo trắng trước mặt. Mới liếc mắt một cái, cô liền nhận ra cặp mắt lam nâu kia là ai. Cô hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia thúc giục chân ga tiến vào vòng tròn. Năm người trong vòng tròn bắt đầu chạy như bay. Toàn hội trường lâm vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động cơ xe máy, ngay cả một tiếng ho khan đều không có. Ninh Ninh từ đầu tới đuôi trừng mắt nhìn người mặc đồ màu trắng, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn. Máu nghịch lưu, cô không thể hô hấp, không thể động thân, chính là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trừng mắt nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt cho đến khi động cơ xe máy ngừng lại. Trên vũ đài, ngọn đèn cực sáng, ánh sáng nhanh chóng lóe ra. Chung quanh tuôn ra hàng ngàn tiếng vỗ tay. Mọi người không ai bảo ai đều đứng lên tán thưởng, duy chỉ có cô chết đứng một chỗ.

Năm người lần lượt đi xuống xe, tháo bỏ mũ bảo hiểm ra cúi đầu chào khán giả. Tiếng vỗ tay như sấm lần nữa vang lên. Cuối cùng người mặc áo màu trắng cũng mở mũ bảo hiểm, hội trường có người nhận ra anh. Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, vỗ tay càng thêm vang dội. Anh hướng tới cười hỏi thăm mọi người rồi lập tức nhận ra cô cũng đang ở đây. Nụ cười trên mặt anh nhanh chóng biến mất. Không biết là vì cái gì, anh đột nhiên nhảy từ vũ đài xuống bước đến phía cô. Đèn theo bước chân mà chiếu sáng, anh đứng trước mặt ở cô, một câu cũng không nói. Ninh Ninh nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh trước mặt, anh hướng về phía cô vươn tay, cô cầm tay anh, thuận thế cho anh kéo cô lên. Cô vẫn không thể bắt mình ngừng run rẩy, chỉ có thể suy yếu mở miệng.

_ Anh có khỏe không?

Anh như là nhẹ nhàng thở ra, nở ra một nụ cười.

_ Hoàn hảo.

_ Có bị thương không?

Cô đưa tay sờ má anh, hỏi lại.

_ Không.

Bất an trong mắt anh dần mất đi.

_ Tốt lắm.

Cô mỉm cười rồi đôi tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo anh, đưa anh kéo về phía mình. Cô dùng hết sức đấm vào bụng anh một quyền. Hawke thét lớn một tiếng thiếu chút nữa ngã xuống đất, Ninh Ninh buông anh ra, nổi giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài.

_ Đáng chết!

Anh nên biết ơn cô đã đánh không mạnh lắm, anh vẫn có thể chạy theo. Đối với chuyện như vậy mọi người không kịp phản ứng. Toàn hội trường đột nhiên im lặng, mọi người đều ngây người. Cho đến khi Nana phát ra âm thanh nho nhỏ.

_ Oa!

_ Xôn xao!

Mọi người theo tiếng Nana xôn xao đứng lên, trong lúc nhất thời, kịch cũng không xem, nhanh chóng chạy ra ngoài.

_ Ninh Ninh!

Cô đi vào thang máy nhanh tay đóng cửa.

_ Ninh Ninh!

Hawke chạy tới trước cửa thang máy đứng lại, anh ngẩng đầu. Thang máy đi xuống, hai thang máy bên cạnh còn tới hai mươi mấy lầu. Vì sao đi xuống? Cô muốn đi đâu?

_ ****!

Mắng một tiếng, anh chống tay vào vách tường một chút, nhanh chóng lao xuống lầu một. Cô vừa vặn đi ra khỏi thang máy, vừa thấy anh, lập tức xoay người đi về phía khác.

_ Âu Dương Ninh Ninh!

Anh đuổi theo. Cô cũng không quay đầu lại, bước nhanh xuyên sòng bạc lầu một.

_ Ninh Ninh! Dừng lại!

Anh chạy nhanh qua, khiến khách đang chơi đều đưa mắt nhìn. Ninh Ninh không nhìn người bên ngoài đang nhìn mình, vội vàng đi ra cửa lớn. Cuối cùng thậm chí là chạy ra. Trên lầu mọi người xem kịch cũng bắt đầu tò mò nhìn xuống. Hawke đúng lúc ở ngoài cửa lớn giữ cô lại, vẻ mặt xanh mét.

_ Đáng chết, em muốn đi đâu?

Cô rút tay về, nổi trận lôi đình nói.

_ Đi đâu? Anh mất tích cả ngày. Bây giờ còn dám hỏi em đi đâu? Em đi đâu anh quan tâm sao?

_ Anh bận nhiều việc.

Anh cứng đờ, tìm một lí do để che lấp.

_ Việc? Ha ha……

Cô cười lớn nhìn anh

_ Anh bận nhiều việc? Việc đi tìm cái chết sao? Nha, không không không, anh đương nhiên không có ý niệm như vậy trong đầu. Là em suy nghĩ nhiều quá khiến em đoán già đoán non. Anh có từng tập qua diễn xiếc? Hay người biễu diễn hôm nay bị bệnh, cho nên anh tạm thời lên thay thế? Không đúng, lí do này rất ngu ngốc.

Cô càng nói càng tức, vỗ tay một, biểu tình khoa trương, giống như mắc bệnh tâm thần.

_ Ok! Em biết rồi, đó là ngoài ý muốn. Tai nạn xe của anh là ngoài ý muốn. Anh ngoài ý muốn bị người ta đem đi học kỹ năng lái mô tô. Cho nên đành phải ngoài ý muốn thế thân lên sân khấu! Đúng hay không? Không đúng? Em biết rồi! Lần này nhất định đúng. Anh có tiền không chỗ chi, cảm thấy cuộc sống không thú vị, muốn tìm kiếm cái gì đó kích thích, anh nhất thời thấy nhàm chán mà thôi.

Hawke sắc mặt khó coi muốn mở miệng, lại nghe được giọng nói châm chọc của cô.

_ Lại không đúng? Thật xin lỗi,em không có cách, thật ra mà nói, em không muốn biết nguyên nhân là cái gì mà anh lại muốn chết, muốn đi tìm kích. Anh nghĩ dùng thái độ của mình sống cuộc sống bình thường sao? Anh nghĩ có thể cười giả dối cả đời sao? Em không cần, anh có nghe hay không? Em sẽ không bao giờ để ý đến người bệnh tâm thần như anh nữa.

_ Em biết cái gì?

Chịu không nổi châm chọc khiêu khích của cô, anh tức giận quát.

_ Em biết cái gì? Em cái gì cũng không biết.

_ Đúng! Em không hiểu! Em không biết.

Cô nắm chặt hai tay, tức giận hét lên.

_ Anh cái gì cũng không nói làm sao em biết!

Anh cứng đờ, tức giận nhìn cô, cắn răng nói.

_ Em cho rằng em tốt hơn anh ở chỗ nào?

_ Ít nhất em sẽ đem chuyện mình nói ra, không bao giờ chôn giấu trong lòng.

_ **** ***!

Anh cười nhạo một tiếng, đưa tay chỉ về hướng Văn Sâm cùng Nana.

_ Em chuyện gì cũng nói ra sao? Vậy bọn họ. Em có dám nói không biết bọn họ?

Ninh Ninh cứng đờ, sắc mặt trắng bệch nhưng cô không quay đầu nhìn bọn họ, chỉ là đưa mắt nhìn anh. Hawke âm thanh lạnh lùng nói.

_ Nói đi! Nói em không biết họ đi!

_ Anh muốn biết? Được em nói cho anh nghe!

Cô sắc mặt không còn chút máu, hai tay ôm ngực, cười lạnh hai tiếng, bắt đầu nói.

_ Âu Dương Văn Sâm, năm nay bốn mươi tám tuổi, chức nghiệp dân cờ bạc, ông là ba em. Đứng ở bên cạnh ông là mẹ em Lí Na, ngoại hiệu Nana, năm nay bốn mươi lăm tuổi. Người phía sau là John, lớn lên cùng em từ nhỏ chức nghiệp đả thủ, anh ấy dạy em quyền anh. Cảnh sát trưởng kia tên là Kì Lợi, khi ba mẹ em bị bắt đến đồn cảnh sát, ông sẽ mua hamburger cho em ăn. Dì Sarah là nhân viên chia bài, chị gái Lysa tỉ vũ nữ thoát y. Chú Mike là kẻ lừa đảo, chú Lý Lạp là người lái xe của khách sạn. Hiện tại chú ấy đã lái xe đi công việc. Đây là những người mà anh thấy, xin lỗi những người khác không có ở đây. Anh có cần em kêu họ tới đây cho anh xem mặt không?

Chợt nghe đến những điều này, nhìn hai mắt cô bốc hỏa, Hawke hoàn toàn không biết nên làm cái gì.

_ Anh còn muốn biết gì nữa? Tên tiếng Anh buồn cười của em? Cuộc đời của em?

Cô đi đến trước mặt anh, âm thanh lạnh lùng nói

_ Tên tiếng Anh đáng ghét của em là Lucky! Em từ nhỏ lớn lên ở sòng bạc, khách sạn, ô tô khách sạn cùng đồn cảnh sát. Em không được đi học, chỉ có thể lén lút đứng bên lớp học lén. Em biết bảy thứ ngôn ngữ, cách chửi của của mười ba quốc gia, còn biết tất cả những chiêu lừa đảo trong sòng bài. Anh biết không? Anh có tất cả những thứ em hâm mộ, anh lại không biết quý trọng! Cha anh có lẽ lạnh lùng nhưng ông cung cho anh một hoàn cảnh giàu có, yên lành. Kết quả là sao? Anh chỉ đối với chuyện nhỏ không quên được, sống chết để tâm vào chuyện vụn vặt, lại ngoan cố không chịu đối mặt với nó, sẽ chỉ làm nó ở trong lòng mà sưng mủ.

Anh lần đầu bị mắng bắt lấy cổ tay cô, thẹn quá thành giận.

_ Cho dù thế nào cũng không phải chuyện của em!

Ninh Ninh im bặt, trừng mắt nhìn anh. Cô phải kiềm nén biết bao nhiêu mới không để mình khóc, cô trừng mắt nhìn anh, mắt cũng không chớp, sắc mặt trắng bệch mở miệng.

_ Đúng, chuyện đó không liên quan đến tôi. Chuyện của anh, xác thực không quan hệ gì với tôi. Cho nên, anh buông tay tôi ra, tôi sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc sống của anh!

Anh nhếch môi, khóe mắt run rẩy.

_ Buông tay!

Cô lạnh giọng khiển trách. Anh sau một giây bỏ tay cô ra, Ninh Ninh đau đớn nắm cổ tay đã đỏ lên, cắn răng không cho phép mình rơi nước mắt, xoay người gọi taxi. Hawke nắm chặt tay, trừng mắt nhìn cô mở cửa taxi. Trong nháy mắt, anh dâng lên ý nghĩa muốn tóm cô về khách sạn, nhốt trước rồi nói sau. Cô ngừng lại, quay đầu. Tim anh dường như ngừng đập ngay lúc đó.

_ Đúng rồi, còn có một chuyện.

Ninh Ninh mở cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh.

_ Từ giờ trở đi, chúng ta chia tay!

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại xoay người, lên xe đóng cửa rời đi. Cô đi rồi? Cô cứ như vậy đi rồi? Cô làm sao dám lên xe rời đi như vậy? Hawke mắt nhìn dáng taxi đi xa, thật lâu không thể nhúc nhích. Chia tay? Cô cùng với anh chia tay? Cô gái này đang làm trò quỷ gì đây?

{thiendi18.wordpress.com}

_ Thật không tin được, anh bị bỏ!

Một câu vui sướng khi người khác gặp họa làm cho anh phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy khuôn mặt của Lộ Khắc, anh chỉ cảm thấy cơn tức dâng lên.

_ Anh ở đây làm gì?

_ Xem người nào to gan dám trước cửa khách sạn sinh sự!

Lộ Khắc mặt không chút thay đổi nói. Ngăn chận sự xúc động của mình, Hawke xoay người sải bước đi hướng thang máy, mọi người tự động tránh ra dường đường cho anh. Lộ Khắc đi phía sau theo anh, nhíu mày hỏi.

_ Anh không đuổi theo sao?

_ Đuổi cái gì? Tại sao phải đuổi theo?

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, anh phẫn hận lạnh giọng cắn răng nói.

_ Trên thế giới này còn nhiều phụ nữ lắm. Tôi không phải chỉ có mình cô ta.

Bầu trời đêm không có một ánh sao, những ánh sao đều bị ánh sáng của các khách sạn che lấp hết. Hawke ngồi dựa vào cửa sổ, trong tay cầm một chai Whisky, trực tiếp đưa lên miệng uống.

_ ****!

Anh nhịn đau uống thêm một ngụm, vị nóng của chất lỏng thấm vào cổ họng, nóng rát. Đi thì đi! Chia tay thì chia tay! Phụ nữ tìm sẽ có, cô thì có gì hơn người. Anh Hawke · Bart muốn phụ nữ thế nào mà không có? Cô gái ấy có gì tốt chứ? Lại không được tự nhiên, lại cứng đầu, tính tình lại xấu vô cùng! Nói anh để tâm vào chuyện vụn vặt? không phải cũng như cô sao? Chẳng qua là do ác mộng hoành hành. Cho dù anh không muốn nói nhưng mấy năm qua anh đã sống tốt đấy sao? Anh sớm nên hiểu phụ nữ đều là như vậy. Cho cô chút ngọt ngào, cô lập tức leo lên đầu anh quản này quản nọ. Ngay cả chuyện ngày xưa cũng không buông tha, anh chính muốn ở trong góc tối mà chết mòn đấy thì sao?

_ ****!

Nâng chai rượu dùng sức lay lay vài cái, ngay cả một giọt đều không nhỏ xuống. Quên đi, đi ngủ là xong. Vứt chai qua một bên, anh nghiêng ngả đứng dậy về bên giường. Lần sau anh nhất định phải nhớ rõ tìm phụ nữ dịu dàng, ngực to đầu rỗng mới sẽ không vì một chút việc nhỏ liền cáu kỉnh, sẽ không động tay động chân với anh, sẽ không cả ngày hỏi về ác mộng của anh khiến vết thương của anh rỉ máu. Anh tê liệt ngã xuống trên giường, trên gối lại ngửi được mùi hương của cô.

_ Cô gái đáng chết!

Anh chán ghét thì thào mắng, bàn tay bắt lấy gối quăng nó xuống sàn. Chưa đầy hai giây sau, anh lại nhịn không được lấy nó trở về, nhắm mắt vùi đầu trong đó, lần nữa mắng ra tiếng.

_ Đáng chết!

Một tuần trôi qua giống như mọi người trên toàn thế giới đều chống đối anh. Vài ngày trước, ống nước của phòng chữa cháy của khách sạn bị một chiếc xe ủi phải. Đội chữa cháy đến chậm khiến nước chảy lênh láng ngập cả tầng một cùng tầng hầm. Cả khách sạn phải điều người dọn dẹp đến ba giờ mới xong. Sau đó, chính phủ phái người đến khách sạn bảo đào một lỗ ngay trước cửa khách sạn để sửa chữa đường xá. Kết quả làm nửa ngày mới nhận lại thông báo làm sai chỗ. Buối tối hôm kia, toàn thành khách sạn rựa rỡ ánh đèn tự nhiên đồng loạt mất điện. Ngay cả máy phát điện của khách sạn chạy chưa đến năm phút đã bị cháy. Nhân viên phải sửa chữa hơn một tiếng đồng hồ mới có điện trở lại. Tiếp theo là đến sòng bạc của khách sạn. Dường như tất cả tay bạc có tiếng đều tụ tập đến đây. Họ chiếm hết các bàn, dùng hết khả năng trời cho khiến sòng bạc lỗ đến mấy triệu đô. Anh biết mọi chuyện xảy ra, cũng đoán được vì sao mà như thế. Tất cả đều do họ hàng nuôi lớn cô từ bé đều tụ tập đến đây, giúp cô trả thù. Anh có thể dùng biện pháp đối phó với bọn họ nhưng anh lại không muốn.

Anh không muốn nhớ đến cô. Cho nên mỗi buổi sáng sau khi rời giường, anh liền đi xuống làm việc, họp, giải quyết những phiền toái liên tiếp. Anh mỉm cười, anh nói chuyện, anh sắm vai công tử Hawke · Bart phong lưu, phóng khoáng, người người gặp đều thích. Cứ như vậy đến nửa đêm, cả người kiệt sức mới trở lại trên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng mỗi khi nằm trên giường nhắm mắt lại, anh lại thấy gương mặt của cô, lạnh lùng, tức giận, đỏ bừng, vui sướng, xấu hổ, bất an, thương tâm, ngủ say, dịu dàng……

Vẻ ngượng ngùng của cô chưa từng cho người bên ngoài thấy luôn làm cho anh tim đập thình thịch, không thể quên. Anh không nghĩ còn muốn cô nhưng không cách nào khống chế mình càng ngày càng muốn cô.

Anh không ngày nào mà không mơ thấy cô. Đúng là cô gái đáng ghét tự dưng chui vào ác mộng của anh. Lien tục xuất hiện ở phòng chụp hình, hiện trường tai nạn xe cộ, bệnh viện géo thét chỉ trích anh. Nhưng đến sáng thức dậy, anh nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng cô. Anh từng thử cùng một nữ diễn viên thuộc hàng ngôi sao hẹn hò. Cô gái kia ngực to đầu rỗng, dịu dàng mê ngời nhưng cả một buổi tối, anh chỉ cảm thấy cô rất vô vị, thật sự không thích thú. Đồ ăn chưa ăn xong, anh liền đem cô giao cho Lộ Khắc đưa cô về.

Thời gian tí tách trôi qua, gió cuốn vân bay, mặt trời lên rồi lặn. Thế giới tựa hồ lại lần nữa mất đi màu sắc. Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, bầu trời là bụi, là bụi. Mỗi khách sạn đều là màu xám. Mỗi ngọn đèn đều là màu xám. Cứ như là một bộ phim trắng đen không tiếng động.

Ngốc.

Ngày thứ tám, anh cười không nổi, ngay cả nụ cười để ứng phó với mọi người cũng không thể. Lộ Khắc bước vào phòng, anh vẫn ngồi trên ghế da sững sờ nhìn bầu trời không một áng mây. Cho đến khi Lộ Khắc cầm điện thoại nhét vào tay anh, anh mới giật mình.

_ Điện thoại của anh từ Los Angeless!

Anh có chút mờ mịt đưa tay bắt lấy điện thoại?

_ Alo?

_ Hawke sao?

Anh lại mờ mịt hai giây, mới nghe ra là giọng Bạch Vân, tinh thần rung lên.

_ Là tôi!

_ Anh đang làm việc sao? Nếu anh bận tối tôi sẽ gọi lại.

_ Không có!

Anh nhanh chóng trả lời.

_ Tôi đang rảnh. Có chuyện gì không?

_ Không có gì!

Bạch Vân giọng nói mang ý cười, dịu dàng nói.

_ Vài ngày nữa tôi về Đài Loan, cho nên gọi điện báo anh một tiếng. cám ơn anh trước kia đã giúp đỡ.

_ Trở về? Tại sao? Cha lại làm khó cô sao? Khấu ca đâu?

Bạch Vân cười khẽ ra tiếng.

_ Cha không có ép tôi. Chỉ là… tôi đang mang thai, muốn về Đài Loan nghỉ dưỡng.

Bạch Vân phải về Đài Loan? Vậy Ninh Ninh đâu? Cô cũng muốn rời đi sao?

_ Cái kia?

Anh há miệng muốn hỏi, lại không thể nói ra câu.

_ Chuyện gì?

_ Không, chúc mừng!

Anh trừng quả địa cầu trên bàn, Las Vegas cùng Los Angeles sát cạnh nhau, lại cách Đài Loan cả một Thái Bình Dương khiến anh nhất thời bối rối.

_ Cám ơn.

Bạch Vân cười nói. Nắm chặt phone, anh không hiểu sợ hãi chuyện gì, liền mở miệng.

_ Có thể gọi Khấu ca giúp tôi không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.

_ Được, anh chờ một chút.

Anh nghe được Bạch Vân trở lại kêu Khấu ca rồi sau đó Khấu ca bắt điện thoại.

_ Có chuyện gì nói mau!

_ Khấu ca, anh về Đài Loan sao?

_ Đúng! Anh nghĩ cô ấy về Đài Loan quen thuộc sẽ dễ chịu hơn.

_ Cha không nói gì sao?

_ Bạch Vân cả đêm qua nói chuyện với ông. Ông đồng ý rồi!

_ Thật lợi hại. Cô ấy đã nói gì?

_ Không biết! Cô ấy không nói với anh.

_ Khấu ca anh không lo lắng về cuộc sống sau này sao?

_ Hawke.

_ Sao?

_ Nếu không muốn Ninh Ninh thì mau tới đây mà ngăn cản. Đừng trốn ở đó là cây nấm mốc vô dụng.

_ …..

Bị Khấu ca nhìn rõ ý đồ, Hawke liền đỏ mặt lên, một trận á khẩu không trả lời được. Từ điện thoại vọng lại tiếng cười Bạch Vân. Sau đó là tiếng Khấu ca.

_ Hawke?

Anh im lặng hai giây, mới xấu hổ mở miệng.

_ Em đây!

_ Ninh Ninh từ khi ở Las Vegas trở về liền rầu rĩ không vui. Anh biết hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nếu cậu có thể nhanh về đây, tôi rất cảm kích. Cô suốt ngày nằm khóc.

Anh ngẩn ngơ rồi mới nghe được Khấu ca giục anh mau trở về. Bạch Vân đối với sự cường điệu của chồng cũng không có ý kiến, chỉ cười nói.

_ Anh đừng nghe anh ấy. Ninh Ninh đồng ý ngày mai làm người mẫu cho dì Sheila nên mấy ngày nay phải tập đi catwalk thôi.

_ Dì Sheila? Người mẫu?

Anh cứng đờ, giờ mới nghĩ đến bà dì mưu mẹo kia, vội vã hỏi.

_ Đáng chết! Cô đồng ý sao? Có kí hợp đồng không?

Bạch Vân bị anh kích động hoảng sợ.

_ Tôi không biết! Tôi không có hỏi qua.

_ Tôi lập tức trở về!

Anh nói xong liền muốn quăng điện thoại.

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại nhanh chóng cầm lại điện thoại. May mắn Bạch Vân bị anh dọa còn chưa kịp gác máy. Anh nhanh chóng bổ sung.

_ Nếu cô ấy chưa kí. Hãy nói với cô ấy đừng kí bất cứ cái gì dì Sheila đưa!

_ Nhưng…

Bạch Vân vừa định mở miệng muốn hỏi, anh liền tắt điện thoại. Lần này cô lại đợi ba giây, xác định anh thật sự tắt điện thoại, mới nghi hoặc tắt điện thoại.

_ Sao lại thế? Tên đó rống cái gì vậy?

Khấu Thiên Ngang đang đọc báo, nhíu mày hỏi vợ.

_ Không biết!

Bạch Vân nhún vai một cái, đi đến ngồi bên sô pha. Hai tay luồn vào cánh tay, dựa vào anh, mỉm cười.

_ Nhưng anh ấy nói sẽ lập tức quay về.

Khấu Thiên Ngang liếc nhìn cô vợ cười.

_ Em vừa lòng chưa?

Bạch Vân cười khẽ, nhỏ giọng nói.

_ Còn thiếu một chút!

_ Hết chỗ rồi! Anh nói hết chỗ là sao?

Nhìn giám đốc tùy hứng đến cựa điểm của mình, Lộ Khắc như đang giảng bài cho học sinh tiểu học, nhẫn nại nói.

_ Hết chỗ tức là không còn chỗ ngồi. Đây là mùa du lịch, mọi người đều đi nghỉ ngơi. Vé máy bay đến Los Angeless hết sạch ròi.

Hawke trừng mắt nhìn anh, tức giận hỏi.

_ Tôi biết hết chỗ nghĩa là gì? ý tôi hỏi máy bay riêng của nhà đâu?

_ Ở New York, ba ngày trước Lam Tư đã lấy đi!

Lộ Khắc ảo não mở miệng.

_ Anh có muốn tôi đăng kí vào danh sách dự khuyết không?

Buổi diễn kia ngày mai bắt đầu. Cho dù đợi cho dự khuyết, cũng không nhất định về không kịp. Anh cắn răng một cái, cầm chìa khóa xe quay đầu bước đi.

_ Không cần! Tôi tự lái xe trở về.

Lộ Khắc nhíu mày, đi theo phía sau anh vào thang máy, thấp giọng nói.

_ Tôi còn nghĩ thế giới này đâu chỉ có một cô gái.

_ Lộ Khắc, tôi thấy dạo này Alaska rất có tiềm lực, cao nguyên Tây Tạng cũng vậy.

Hawke ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bạn tốt hỏi.

_ Anh có biết nơi đó thế nào không?

Lộ Khắc ở cửa thang máy có chút cứng ngắc trả lời.

_ Rất lạnh?

_ Anh biết là tốt rồi.

Hawke hầm hừ. Nhìn thang máy đang đi xuống, Lộ Khắc trầm mặc một chút, nhịn không được lại mở miệng.

_ Giám đốc!

_ Chuyện gì?

_ Phiền anh một chuyện được không?

_ Chuyện gì?

_ Sau khi ra thang máy, nói cho người nhà của cô biết anh là người yêu của cô, được không?

Hawke há mồm, chưa kịp phun ra một chữ, liền ngây ngẩn cả người. Anh yêu cô? Anh yêu cô gái kia? Cô gái Âu Dương Ninh Ninh vừa cứng đầu, xấu tính kia?

Cửa thang máy mở, anh vẫn ngốc đứng ở tại chỗ.

_ Giám đốc!

Lộ Khắc đi ra trước quay người lại, chỉ thấy anh vẻ mặt ngây dại đứng ở tại chỗ. Cửa thang máy đóng lại, Hawke vẫn như cũ không thể nhúc nhích. Tấm kính phản chiếu vẻ mặt ngây ngốc của anh. Cửa lại mở, Lộ Khắc đưa tay chặn thang máy.

_ Này, anh có khỏe không?

Anh khó khăn mở miệng, ngậm lại, rồi lại mở ra, lại ngậm lại, cuối cùng mới toát ra một chữ.

_ Tôi…

Không biết anh có biết hay không chứ hiện tại bộ dạng anh cứ như một con ếch. Lộ Khắc lúc này thông minh không đem suy nghĩ cũa mình nói ra, chính là thở dài.

_ Quên đi! Tôi hiểu rồi! Chuyện sòng bạc thua lỗ, tôi sẽ nghĩ cách khác.

Anh vỗ vỗ vai Hawke, đưa anh đi ra xe thể thao đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, mở cửa xe, nhét anh vào, nhanh chóng đóng cửa, ghé mặt vào cửa xe.

_ Lúc anh lái xe có lẽ nên suy nghĩ một chút, anh vì sao lại vì một cô gái băng qua sa mạc, trèo đèo vượt suối đến bên cô. Còn phải nghĩ thật kĩ xem cô quả thật rất đáng giá. Ok?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.