Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 107-2: 2



Editor: Táo đỏ phố núi

Magic&Club, đây là một câu lạc bộ liên quốc gia rất nổi tiếng.

Chưa tới đêm, mà câu lạc bộ đã náo nhiệt ngất trời. Xa hoa truỵ lạc, ánh sáng bật lên, nhảy hát ca múa rất náo nhiệt, ánh sắc muôn màu. Phụ nữ thì mặc quần áo hở hang, còn đàn ông thì mặc tây trang rất lịch sự. Mà tất cả trai gái đều đến đây với mục đích mua vui.

Mặc dù Nhiếp Tử Phong đã nói với cô là sẽ sớm cho người đi qua đây, nhưng cô không kìm được sự lo lắng cho Lãnh Duy Biệt, nên Nhiếp Tử Vũ nhân lúc anh nghỉ ngơi đã lén chạy tới, nhân tiện đưa cô bạn thân là Triệu An Nhã đi cùng.

"Thật sự nhìn không ra nha, người ít nói nhã nhặn như Lãnh Thiếu lại có thể tới những nơi như thế này.” Nhìn cảnh tượng nóng bỏng, ướt át ở bên cạnh, Triệu An Nhã không nhịn được chế nhạo: “Mình còn tưởng rằng người đàn ông như anh ta chỉ biết tới quán cà phê, hay đánh golf gì đó là cùng thôi.”

"Nhã Nhã." Nhiếp Tử Vũ kéo kéo vạt áo của cô bạn.

"Được rồi được rồi, không nói xấu anh Lãnh của cậu nữa, nếu không cậu mà tức giận lên thì mình không biết phải làm sao.” Nói xong, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ. “Đúng rồi, ở đây vừa rộng vừa nhiều người như vậy, chúng ta nên tìm từ đâu đây? Nhiếp Tử Phong không nói địa điểm cụ thể là chỗ nào sao?”

"Có chứ, anh ấy nói là 7-00." Nếu như cô không có nghe lầm.

"A? Nghe giống như là dãy phòng bao, được rồi, chúng ta đi tìm dãy phòng bao kia đi.” Nói xong, kéo Nhiếp Tử Vũ đi về hường phòng bao để tìm.

Bên trong câu lạc bộ rộng lớn hơn những gì Nhiếp Tử Vũ tưởng tượng, hai người cũng tìm khoảng hơn mười dãy phòng bao, nhưng cũng không thể tìm được phòng bao giống như lời Nhiếp Tử Phong nói. Tất cả rơi vào bế tắc, hai người vì tiết kiệm thời gian, đành phải chia nhau ra tìm, hẹn nhau sao khi tìm được thì sẽ gọi điện báo cho người kia biết.

...

Vì để trà trộn vào nên cô cố ý trang điểm đậm, mặc một bộ âu phục màu đen gợi cmả, Nhiếp Tử Vũ một mình lẻ loi đi vào trong dãy hành lang sâu không thấy đáy, nên đã bị những người đàn ông xa lạ bắt chuyện. Nhưng mà cô làm ra một bộ dạng cao ngạo, liếc mắt cũng không liếc nhìn đối phương một cái mới có thể qua được.

Nhìn thấy thời gian trôi qua rất nhanh, Nhiếp Tử Vũ cũng không khỏi lo lắng. Một lát nữa Nhiếp Tử Phong sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nếu như anh phát hiện không thấy, thì… Thôi kệ! Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm cho được anh Lãnh đã!

Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ lấy điện thoại từ trong túi ra quyết định tắt nguồn, sau đó tiếp tục tìm.

Ngay lúc cô quẹo qua khúc cua, lại vội vội vàng vàng nên đụng phải một người đàn ông ở trước mặt.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô liên tục xin lỗi. Đối phương cũng không phản ứng lại, giữa lúc cô cho rằng chuyện ngoài ý muốn cứ vậy mà qua đi, thì đối phương lại ôm lấy tay cô, hiện ra vẻ ngạc nhiên nói.

"Lạc Thuần, sao em lại ở đây?"

Bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt hiện lên một khuôn mặt xa lạ. Cho rằng người ta lấy cớ để bắt chuyện, Nhiếp Tử Vũ không vui nhăn mặt lại, lạnh lùng tránh thoát khỏi tay anh ta.

"Tiên sinh, anh đã nhận nhầm người rồi?"

Nói xong, vòng qua người anh ta định rời đi. Nhưng mà hình như đối phương không có ý định buông tha cô, mà ngăn cản ở trước mặt của cô, không cho cô đi tiếp.

"Lạc Thuần, em đang nói giỡn với anh sao? Đừng đùa nữa! Gần đây thế nào rồi? Anh nghe nói em và cái ông già Cao kia, bây giờ có định tìm kim chủ mới chưa? Nếu như không có… Chúng ta có nên…” Nói xong, người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm của Nhiếp Tử Vũ lên, vẻ mặt sắc dục đánh giá cô.

"Biến thái!" Nhiếp Tử Vũ không lưu tình chút nào đạp một cước vào háng của anh ta, rồi lấy tay dùng sức lau lên chỗ cằm bị anh ta sờ. “Còn quấy rầy tôi nữa có tin tôi sẽ tố cáo anh không!”

Hình dạng bên ngoài thì của con người, nhưng lại làm những chuyện không bằng cầm thú!

Không ngờ cô lại làm như vậy, người đàn ông đau đớn ngồi chồm hỗm trên mặt đất kêu rên hư hừ, trừ tiếng rên đau ra không còn âm thanh nào khác nữa. Mà Nhiếp Tử Vũ cũng nhanh chóng vòng qua người anh ta.

"Con đàn bà chết tiệt, mày đứng lại đó cho ông…” Người đàn ông phản ứng kịp nhe răng ra hướng về bóng lưng của cô quát lên: “Lạc Thuần, người phụ nữ chết tiệt, lần sao nếu để ông bắt được, ông sẽ giết mày!”

Thoát khỏi người đàn ông, Nhiếp Tử Vũ cũng hoàn toàn bị lạc đường, bởi vì cô đi tới đi lui cũng không tìm được phòng bao kia, mà còn quên hết con đường mà mình đã đi qua.

Giữa lúc cô nhìn những cánh cửa giống nhau mà tức giận, thì trùng hợp lại nhìn thấy một người mặc đồng phục phục vụ từ trong phòng bao đi ra.

Ánh mắt cô chuyển động, cô vội vã bước lên trước ngăn lại.

Đi tới trước mặt. “Xin lỗi, quấy rầy một chút.”

"Quý khách, ngài có chuyện gì không?" Nhân viên phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp hỏi.

"Tôi muốn hỏi anh, anh biết phòng 7-00 ở đâu không?"

Vừa nói xong, sắc mặt của nhân viên phục vụ trở nên nghiêm túc, sau đó đánh giá Nhiếp Tử Vũ từ trên xuống dưới, giống như đang cảnh giác điều gì đó.

Thấy thế, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng có chút hy vọng. Cô nở nụ cười nhạt, nghiêm túc nói: “Tôi là thư ký của Lãnh tiên sinh, có việc gấp muốn tìm anh ấy.”

Thấy bộ dạng của cô không giống như đang nói dối, nhân viên phục vụ gật đầu nói: “Được, mời cô đi theo tôi qua đây.”

Nói xong liền đi ở đằng trước Nhiếp Tử Vũ.

Đi theo nhân viên phục vụ, ánh mắt Nhiếp Tử Vũ nhìn thẳng phía trước. Thảo nào cô không tìm được phòng bao 7-00, thì ra ở giữa phòng bao còn có một cửa bí mật, đó mới là lối đi đi vào phòng bao 7-00.

Nhiếp Tử Vũ vừa hỏi mới biết được, thì ra ban đầu lấy bảy phòng bao làm phòng bao VIP, tất cả đều là phòng bao tư nhân, vì muốn bảo mật thông tin của khách quý, câu lạc bộ bày chuyên dùng phòng bao này để cho những khách quý bao thuê quanh năm. Mà 7-00 là phòng bao xa hoa nhất do ba người Nhiếp Tử Phong cùng nhau bao thuê, làm nơi tụ tập họp mặt.

Đi thang máy đến tầng cao nhất của câu lạc bộ, lại vòng tới vòng lui mấy lần, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng đi tới phong bao 7-00 trong truyền thuyết. Đến đây nhân viên phục vụ liền rời đi.

Nhìn xung quanh tầng trệt rộng lớn, trang hoàng hoa lệ như vậy, Nhiếp Tử Vũ không kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó mà đi thẳng lại gõ gõ cửa.

Nhưng mà đáp lại vẫn là sự im lặng.

Đôi mày lá liễu nhíu lại, Nhiếp Tử Vũ cắn răng, chậm rãi đè tay cầm cửa xuống, lặng lẽ đẩy cửa ra. Song khi cô đẩy cửa ra, chớp mắt nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong kia, khiếp sợ tới mức không nói nên lời.

Cô thấy bên trong phòng bao xa hoa, một vài cô gái gần như lộ hết to gan đứng nhảy trên quầy bar, làm ra những tư thế mê người, hướng theo ánh mắt mà các cô tập trung nhìn sang, thì thấy trên ghế sô pha hơi tối, một người đàn ông mặctây trang nửa người trên đang lộ ra lồng ngực gợi cảm trái ôm phải ấp, ngồi trên đùi anh ta còn có một người phụ nữ loã thể đang hôn nồng nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.