Mắt nhìn thấy Nhiếp Tử Phong sắp ngã xuống, bất chấp tất cả những chuyện này có phải là thật hay không, Nhiếp Tử Vũ vội vàng chạy lại.Cho tới khi đỡ được hai tay ấm áp của anh, mùi nước hoa quen thuộc bay vào mũi, cô mới giật mình nhận ra tất cả đều là thật.
Anh thật sự có thể đứng lên!
"Cám ơn." Sau khi Nhiếp Tử Phong được cô đỡ, từ từ ngồi vào trên ghế, rồi mới chợt nhớ tới bó hoa hồng ở trong lòng của mình.
"Tặng cho em." Anh tặng bó hoa hồng rất đẹp đó cho cô, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Vũ Vũ, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Vật đổi sao dời, chỉ chớp mắt một cái cô đã mười tám tuổi. Trước kia là một cô bé suốt ngày quấn lấy anh, bây giờ đã thực sự trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Dđienn damn leie quyýdon.
Đêm nay, cô rất xinh đẹp.
Một mái tóc xoăn xoã xuống, khuôn mặt trăng điểm, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh xắn. Cả người mặc bộ âu phục màu đen bằng ren, làm nổi bật lên vóc người của cô, bộ ngực nửa lộ ra, chiếc eo thon gầy, làm nổi bật lên làm da trắng nõn, mềm mịn của cô. Dưới chân đi một đôi giày cao gót bằng thuỷ tinh, chiếc áo ren che đậy lại, như ẩn như hiện, nhìn rất gợi cảm, cũng có chút đáng yêu. Ánh trăng chiếu vào trên người cô, nhìn cô giống như một tiên nữ bị rơi xuống nhân gian, không nhiễm chút bụi trần.
Nhìn Nhiếp Tử Phong có một loại xúc động muốn đè cô xuống.
"Cám ơn." Nhiếp Tử Vũ cười cười nhận lấy đoá hoa hồng từ trong tay của anh, nhưng lại không hề liếc mắt nhìn, mà chỉ khẽ đặt nó qua một bên, sau đó ngồi xuống đối diện với anh.
Ngồi ở trong vườn hoa, từng đợt gió thổi tới mang theo hương hoa hồng thoang thoảng, khiến cho trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào chưa bao giờ có. Bất ngờ, ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ rời xuống.
"Chân của anh..."
Đôi mắt trong veo nhìn vào hai chân của anh, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi anh đi về phía mình, cô vẫn có cảm giác không thể tin được.
"Anh có thể đi được?" Chuyện này đã xảy ra khi nào vậy? Tại sao cô lại không biết? Vẻ mặt ngạc nhiên và không dám tin của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Nhiếp Tử Phong cười cong môi lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, một giây sau lại không phục lại vẻ bình thường.
"Ngày đó ở sân bay, anh đã có thể đứng lên." Nhiếp Tử Phong nhìn Nhiếp Tử Vũ dịu dàng nói, ánh mắt say đắm. Dđienndamn, leie quyýdon.
Nhưng mà luôn bị vướng mắc không có dịp nào để nói với cô thôi. Mấy ngày qua, anh vẫn kiên trì làm trị liệu phục hồi, cũng cố gắng kiên trì rất lâu mới có thể bước đi được, mặc dù vẫn phải có người theo dìu đi…
Nghe thấy câu trả lời của anh, ánh mắt u ám của Nhiếp Tử Vũ chợt loé sáng lên, ngay sau đó thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”
Anh đã có thể đi lại được, như vậy cô cũng yên tâm rồi…
Một lòng tập trung trên người cô nên Nhiếp Tử Phong hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên vẻ bi thương, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một tập hồ sơ, đưa tới trước mặt cô, trước khi cô kịp mở miệng hỏi anh đã giải thích về tập hồ sơ này.
“Cái này là hồ sơ giải trừ quan hệ nhận nuôi, em ký tên đi.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt hoảng hốt để nhìn anh. Vẻ mặt cô rất khó coi, đôi mi thanh tú nhíu lại, đôi môi run rẩy giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt chờ đợi của Nhiếp Tử Phong, cô lại không nói gì nữa.
“Em ký xong, chúng ta sẽ không có quan hệ nữa rồi.” Nhiếp Tử Phong cười nói. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.
Cô ký xong, bọn họ sẽ không còn là anh em nữa, yêu đương sẽ không còn bất cứ điều gì phải băn khoăn lo lắng nữa, không lo sợ người khác dùng ánh mắt xem thường để nhìn bọn họ. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ một thời gian nữa anh sẽ làm xong hết những chuyện kia, chân của anh cũng đi được rồi, anh sẽ cầu hôn với cô, anh sẽ vì cô mà tổ chức một hôn lễ xa hoa nhất, làm cho cô trở thành một cô dâu hạnh phúc nhất thế gian!
Nhưng mà, Nhiếp Tử Phong chìm đắm trong mạch suy nghĩ của chính mình mà không hề biết là, khi anh nói những lời này thì đồng thời trong lòng của Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy đau đớn và thống khổ.
Nhìn bộ dạng thoải mái vui vẻ của anh, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ đau đớn như bị ai cào xé, máu tươi chảy ra đầm đìa, khiến cô đau lòng tới mức muốn chết luôn.
Ký tên, ngay lập tức sẽ không còn quan hệ…
Giữa bọn họ sẽ không còn quan hệ gì. Tại sao anh lại có thể nói một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào như vậy…
À, xem ra anh rất muốn phủi sạch quan hệ với cô.
Nhiếp Tử Vũ hít một hơi thật sâu, trên gương mặt lộ vẻ mặt như cười như không: “Anh… Thực sự muốn em ký vào sao?” Cô run rẩy đôi môi, khó khăn mở miệng ra nói được một câu như vậy.
“Đúng vậy!”
Nhiếp Tử Phong trả lời một cách nhanh chóng và dứt khoát, thậm chí không hề có chút đắn đo nào…
Đến lúc này, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ nguội lạnh như tro tàn.
“Được.” Hít một hơi thật sâu, cô kiên quyết gật gật đầu. Mở hồ sơ ra, cầm bút lên ký tên, thậm chí cô còn không thèm đọc chữ nào mà nhanh chóng ký tên luôn.
Mãi cho tới khi một lần nữa cô gấp hồ sơ lại, vẻ mặt cô cũng không hề thay đổi.
Nhìn thấy cô vội vàng ký tên như vậy, tảng đá trong lòng của Nhiếp Tử Phong tạm thời được hạ xuống. Nhận lấy tập hồ sơ, quay đầu lại nhìn cô, lúc này Nhiếp Tử Phong mới phát hiện cô có cái gì đó không đúng.
“Em có chỗ nào không khoẻ sao? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy.” Bàn tay của anh muốn chạm vào mặt của cô, nhưng lại bị cô tránh né, nhất thời bàn tay rơi vào khoảng không. Die^ndan & le^ê quy/ydo^nn.
“Em không sao.” Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, rất sợ bị anh phát hiện ta, cho nên cô mượn cớ nói: “Em đói bụng.”
Vừa nghe thấy như vậy, Nhiếp Tử Phong xót xa nhăn mày lại. Anh nhanh chóng thắp một ngọn nến sinh nhật lên cho cô, sau đó nói: “Em mau ước đi, rồi sau đó là có thể ăn được rồi.”
“Vâng.”
Nhiếp Tử Vũ lặng lẽ nhắm đôi mắt lại, yên lặng ước một điều ước ở trong lòng, sau đó thổi tắt nến.
“Em ước điều gì?” Nhìn thấy ánh mắt có chút phức tạo của cô, Nhiếp Tử Phong không khỏi cười cười, hỏi: “Có phải có liên quan tới anh không?”
Nhiếp Tử Vũ cười nhưng không nói, bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc dao nhỏ cắt hai miếng bánh, một miếng đưa cho Nhiếp Tử Phong, một miếng còn lại là cho mình.
Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Hương vị ngọt ngấy ở trong miệng, cũng không thể nào trung hoà được vết thương lòng của cô, trái lại còn dâng lên một cảm xúc khiến cô muốn oà khóc ra. Nhìn Nhiếp Tử Phong ở đối diện cũng đang ăn cùng một chiếc bánh, cô thật sự muốn chất vấn anh, đây là tiệc chúc mừng sinh nhật cô hay là chúc mừng việc cô không bao giờ còn là gánh nặng với anh nữa!
Nhớ lại đoạn hội thoại mà ngày đó cô ở bên ngoài thư phòng nghe thấy được, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lại bị rối loạn.
‘Trước lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ nói luật sư giải trừ quan hệ nhận nuôi, tới lúc đó cô ấy và chúng ta sẽ không có chút quan hệ nào, cho nên không có tư cách tham gia hôn lễ. Như vậy em đã vui vẻ chưa?’
Vì lấy lòng người phụ nữ mà anh yêu, anh lại không hề để ý tới tình anh em mười tám năm giữa họ, dứt khoát phủi sạch quan hệ với cô. Chẳng lẽ... Cô thực sự không hề có chút ý nghĩa nào với anh sao, cho dù chỉ là một chút cũng không có sao?! Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nghĩ tới đây, đột nhiên bàn tay của Nhiếp Tử Vũ run lên, miếng bánh ngọt ở trong tay “bịch” một tiếng rơi xuống dưới đất.
"Làm sao vậy?" Nhìn bộ dạng lo lắng không yên của cô, Nhiếp Tử Phong hỏi. "Do bánh ngọt không hợp khẩu vị của em sao?” Anh nhớ lúc trước cô nói thích nhất ăn bơ hoa quả và bánh ngọt mà, không có lý nào...
Nhìn vẻ mặt hiện lên chút lo lắng của anh, Nhiếp Tử Vũ trầm mặc một lúc lâu, thiếu chút nữa cắn bể răng luôn rồi.