Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 134-3: 3



Editor: Táo đỏ phố núi

Hôm nay, mặt trời trên cao chiếu xuống trung tâm khu chợ của trung tâm thành phố Đài Bắc, bên trong một nhà hàng.

"Vì vậy theo ý của cậu nghĩa là anh ta biết hết mọi chuyện?” Triệu An Nhã chậm rãi khuấy khuấy mấy cục đá ở trong ly, mở to mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ đang vô cùng vui vẻ. “Vậy anh ta không nói thêm gì nữa à?”

"Nói chứ." Nhớ tới cuộc nói chuyện ngày hôm đó, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhăn mặt lại giống như trái khổ qua: "Anh ấy đền bù tiền hợp đồng giúp mình, rồi nói không cho phép mình đi hát rong. Sau đó khi kết thúc kỳ nghỉ hè thì mình sẽ bắt đầu tới trường.” Đó chính là nguyên nhân vì sao không có ai tìm tới cô.

"Hơ... Quả nhiên là phong cách của anh ta." Triệu An Nhã không nói gì chỉ lắc lắc đầu, "Cậu cam lòng cứ bỏ qua như vậy sao?"

"Không cam lòng cũng không có biện pháp nào khác, ai bảo trong lòng mình anh ấy có vị trí quan trọng hơn.” Nghĩ tới khuôn mặt tuấn lãng kia của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ đã cảm thấy ấm áp rồi. Không chỉ có công việc, cho dù là mất đi tất cả vì anh cô cũng vui vẻ chịu đựng. leê quý d0n9.

"Ôi tình yêu..." Thật sự có thể khiến cho người ta biến thành một kẻ ngốc! Đột nhiên, Triệu An Nhã như nhớ tới cái gì đó, tầm mắt nhìn về phía ngón tay của cô: “Nhẫn kim cương của cậu đâu?”

"Thu hồi lại rồi." Nói tới nhẫn kim cương, khiến cô nhớ lại chuyện đó, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời trở nên buồn bã.

"Sao vậy? Mẹ cậu vẫn nhất định không cho hai người ở cùng một chỗ à?”

"Ừ." Sau lần đó anh đã nói chuyện với mẹ rất nhiều, nhưng mà vẫn không thay đổi được kết quả. Cô không hiểu, nếu mẹ không ghét mình, thì tại sao lại không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ chứ? Theo như cô suy nghĩ, bà kiên quyết không đồng ý không chỉ đơn giản vì trước đó họ có quan hệ anh em, mà còn có một nguyên nhân khác.

Nhìn vẻ mặt mất mát của cô, Triệu An Nhã lắc lắc đầu. Không đành lòng tiếp túc nhìn cô buồn bã như vậy, đành chuyển đề tài.

"Nói nghe... Thoạt nhìn hình như cậu đang rất đói à..." Từ đầu đến giờ miệng của cô không ngừng chút nào, cũng đã bốn mươi lăm phút trôi qua, nhưng vẫn không có xu thế ngưng lại.

"Đúng vậy đó, mình ăn thế nào cũng không có cảm giác no bụng.” Nói xong, Nhiếp Tử Vũ cầm lấy một cái đùi gà đưa lên miệng của mình. Thời gian gần đây cũng không biết bị làm sao nữa, thường hay có cảm giác đói bụng, không đúng, là không có cảm giác ăn no.

"Ồ, ồ." Triệu An Nhã gật gật đầu, nhìn thấy cô thả đùi gà xuống lại bắt đầu ăn món khác, đôi mắt nhất thời mở to ra. “Nhưng mà Vũ Vũ này, cậu có cảm thấy ăn ngon miệng không?”

"Cái gì?"

"Dưa chuột chấm sốt cà chua..." Nhìn bộ dạng ăn rất thoải mái của cô, Triệu An Nhã nuốt nước miếng một cái thật mạnh, tầm mắt quét một lượt trên bàn. Canh bắp nấu giấm chua, dưa chuột muối chua, nếu như là dạ dày của người bình thường chắc là không chịu nổi mất!

"Cũng không tệ lắm đâu, cậu có muốn thử một chút không.” Nói xong, Nhiếp Tử Vũ cầm một miếng dưa chuột đưa cho bạn mình, đôi mắt vô tội chớp chớp.

"Thôi." Triệu An Nhã vội vã khoát khoát tay, xin miễn cho kẻ bất tài.

Nói xong, ánh mắt của cô chậm rãi chuyển qua nhìn Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên Triệu An Nhã trợn to mắt lên, vẻ mặt hoảng hốt nhìn miệng Nhiếp Tử Vũ dính đày nước tương, lát sau nói: “Vũ Vũ, cậu có cảm nhận được, là cậu đang mập lên không.” leê quý d0n9.

Mập lên, lại còn ham ăn hơn, còn có…

"Gần đây có phải cậu luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời không?"

"Mình đương nhiên biết là mình mập lên rồi, bình thường cũng cảm thấy hơi mệt.” Thân thể của cô có sự thay đổi sao cô không biết được chứ! Bị người kia quấn quít hàng đêm vận động “rầm rầm”, có thể không mệt rã rời được sao?! Bình thường ngủ đủ giấc thì tự nhiên tỉnh lại sau đó ăn cái gì đó, ăn cái này cái kia xong thì tiếp tục đi ngủ, cô không béo lên mới là kỳ lạ đó!

"Sao thế? Mình thực sự mập tới mức khó nhìn như vậy sao?” Nhiếp Tử Vũ thả thức ăn ở trong tay xuống, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Triệu An Nhã.

"Không phải, nhưng mà... Nhưng mà đột nhiên mình nghĩ tới có một loại bệnh rất phù hợp với hiện tượng này của cậu.”

"Bệnh!" Vừa nghe thấy chữ này, Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ, vội vã cầm lấy tay của Triệu An Nhã vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Bệnh gì chứ? Nhã Nhã, cậu đừng làm mình sợ chứ.”

Vẻ mặt của Triệu An Nhã xấu hổ, an ủi cô mấy câu, sau đó lại hỏi: “Vũ Vũ, cái kia của cậu có tới không?”

"Hả?" Cái kia là cái gì?

"Chính là... Khụ khụ, kinh nguyệt mỗi tháng đó!" Cô cố gắng hạ giọng nói khẽ.

Nghe vậy, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngẩn người ra, một lát sau, cô chần chừ quay đầu nhìn về phía Triệu An Nhã, "Không thể nào..."

...

Mọi chuyện thường sẽ ngược lại với suy nghĩ của bạn, Nhiếp Tử Vũ cũng không đảo ngược được câu nói này. Nhìn cuốn sổ tay làm mẹ, và cả tờ giấy xét nghiệm có thai, cô đã quên cả phản ứng.

Mang thai...

Cô thực sự đã mang thai! Đây không phải là đang nằm mơ đúng không?! Cô kích động nhéo vào bắp đùi mình một cái, đau tới mức sắp phát khóc lên.

"Trời ạ, mình mang thai!" Cô kích động xoay người một cái, ôm chặt lấy Triệu An Nhã, bắt đầu cười ha hả một cách điên cuồng: "Mình mang thai, mình đã mang thai rồi." Diễng đáng ele quiý don.

Bị cô ôm chặt, đột nhiên Triệu An Nhã ho khan một trận, vội vàng đẩy cô ra. "Nhiếp Tử Vũ, cậu cũng mất mặt quá đi! Mau buông mình ra, trước mặt mọi người mà làm cái gì vậy!” Còn nữa, không phải người ta chưa lấy chồng mà có thai đều nhăn mặt nhíu mày sao, biểu hiện của cô ấy cũng ngược đời quá rồi!

"Người ta vui quá thôi mà!" Nhiếp Tử Vũ nhăn mặt lại, sao đó cúi đầu xuống nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình, đôi mắt sáng lấp lánh. “Không thể tin được, mình đã có đứa con với anh mình.” Em bé đang dần lớn lên ở trong bụng của cô, nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ lại bắt đầu kích động.

Đứa nhỏ thực sự rất thần kỳ! Nhưng mà chỉ hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, mà cô đã có kết tinh tình yêu của bọn họ.

"Cậu nên sửa miệng lại! Đừng nữa gọi Nhiếp Tử Phong là anh trai nữa, cảm giác như các người đang phạm vào tình yêu cấm kỵ.” Nói xong, Triệu An Nhã lại cảm thấy buồn nôn một trận.

Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ đang kích động mới không thèm để ý tới cô ấy, sau đó tự nhiên nói: “Một lát nữa mình sẽ báo lại tin này cho anh ấy biết, nếu như anh ấy biết mình có đứa nhỏ, chắc hẳn là anh ấy sẽ rất vui vẻ.” Nhiều ngày gieo cấy như vậy cuối cùng cũng có kết quả, nghĩ tới Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy ngọt ngào.

Lúc còn đang suy nghĩ, thì chợt có một tiếng chuông di động vang lên. Nhiếp Tử Vũ giật mình móc điện thoại ở trong túi xách ra, khi nhìn tới cái tên hiển thị trên màn hình thì lập tức cười như nở hoa.

Cái này gọi là tâm ý tương thông sao? Cô vừa mới nhắc tới anh thì anh đã gọi điện thoại tới.

Cô nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, nhưng mà còn chưa kịp nói một tiếng “A lô” ra khỏi miệng, đầu bên kia điện thoại đã nhanh chóng truyền tới giọng nói rất gấp gáp.

"Vũ Vũ em đang ở đâu? Nhanh đi về nhà đi, ba đã xảy ra chuyện rồi.”

Nụ cười nhất thời cứng ngắc trên môi, chiếc túi xách ở trong tay rơi xuông đất kêu lên “bịch” một tiếng, Nhiếp Tử Vũ cũng quên cả hô hấp.

※ Diễng đáng ele quiý don.

"Chuyến bay về Đài Loan của ba bị xảy ra bất trắc trên đường đi, kết quả không còn ai sống sót.” Đó là Nhiếp Tử Phong đã nói chuyện với cô qua điện thoại.

Nhiếp Tử Vũ dùng hết sức bình sinh chạy về nhà với tốc độ nhanh nhất, sau khi bước vào phòng khách thì nhìn thấy hai người đang khóc, trong nháy mắt nước mắt của cô chảy xuống như mưa.

"Mẹ." Cô tiến lên đỡ lấy mẹ Nhiếp đang khóc như đứt từng khúc ruột, cẩn thận từng chút một đỡ bà ngồi lên ghế sô pha.

"Vì sao... Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy chứ." Ngày thường thấy mẹ Nhiếp luôn có bộ dạng đoan trang, thanh nhã lúc này mẹ Nhiếp đã không còn có bộ dạng như vậy nữa, mái tóc của bà rối tung, viền mắt đỏ bừng lên, khuôn mặt trắng trẻo của bà hiện lên vệt nước mắt loang lổ, thoáng một cái nhìn bà như đã già hơn vài tuổi.

Hai tay của bà nắm chặt bộ quần áo của Nhiếp Tử Vũ, bà vừa khóc vừa nói: “Nếu như ngày đó mẹ đồng ý đi cùng với ông ấy, thì ông ấy sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tất cả đều là lỗi của mẹ!” Bà nhận tất cả mọi sai lầm vào người của mình. dfien ddn lie qiu doon

"Mẹ, chuyện này không phải là lỗi của mẹ.” Nhiếp Tử Vũ đau lòng ôm bà vào trong ngực của mình, dịu dàng an ủi.

Mẹ Nhiếp giống như người bị rơi xuống biển, túm được cọc gỗ. Gạt tất cả mọi chuyện đi, bà ôm chầm lấy Nhiếp Tử Vũ, khóc không ra hơi.

Không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân rất vội vàng vang lên. Mọi người nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy thì càng khóc dữ dội hơn.

"Mẹ." Nhiếp Tử Phong về gấp nên nhìn cũng mệt mỏi, thường ngày anh rất chăm chú và tỉ mỉ trong cách ăn mặc thì lúc này mấy sợi tóc rũ xuống trước trán của anh. Cặp chân mày rậm cũng nhíu chặt lại, vẻ mặt anh rất đau lòng nhìn mẹ Nhiếp đang ngả vào lòng của Nhiếp Tử Vũ mà khóc.

"Tử Phong à, rốt cuộc con cũng đã trở về." Vừa thấy bóng dáng của anh, Mẹ Nhiếp mẫu vội vàng bỏ lơ đi Nhiếp Tử Vũ, đứng dậy nhào vào trong ngực của anh: "Làm sao bây giờ? Ba con đã bỏ hai mẹ con chúng ta rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ…”

Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ nhói đau, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.

Một lòng chỉ lo cho mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong cũng không nhận ra sự khác thường của Nhiếp Tử Vũ. Anh ôm lấy mẹ Nhiếp, dùng giọng điệu kiên định nói: “Con sẽ thay ba chăm sóc mẹ, mẹ không cần phải lo lắng.” Nói xong, viền mắt của anh cũng hơi đỏ lên.

"Ừ..." Vừa nghe thấy lời hứa hẹn của anh, mẹ Nhiếp càng khóc dữ hơn nữa.

Hai mẹ con ôm nhau đứng khóc, còn Nhiếp Tử Vũ giống như một bị từ bỏ đứng khóc một mình rất lẻ loi.

Không biết qua bao lâu, lúc mẹ Nhiếp khóc mệt tới mức ngất xỉu ngã vào trong lòng của Nhiếp Tử Phong, việc này mới xem như đã kết thúc. dfien ddn lie qiu doon. Ôm mẹ Nhiếp trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó bảo người giúp việc tới chăm sóc. Nhiếp Tử Phong gọi điện chỉ đạo mọi việc xong, sau đó mới có thể thở được một chút.

"Anh có khoẻ không?" Nhiếp Tử Vũ lo lắng nhìn vẻ mặt đầy mây đen của anh, quan tâm hỏi thăm: “Anh óc muốn đi nghỉ ngơi một chút không?”

Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu khẽ nhìn cô một cái, ngày sau đó kéo cô lại ngồi trên đùi của mình. Lúc cô chưa kịp phản ứng thì anh đã gục đầu lên bả vai của cô, chỉ một lát sau truyền tới giọng nói run run như đang khóc của anh.

"Để cho anh được yên tĩnh một lát được không?"

"... Vâng." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, sờ sờ đầu của anh: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng sẽ không tốt.”

Sau khi cô nói những lời này xong, thì tiếng khóc nức nở của Nhiếp Tử Phong truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.