Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 150: Máu mủ tình thâm



Editor: Táo đỏ phố núi

Câu nói kia của Nhiếp Tử Vũ không thể nghi ngờ nó giống như một quả bom, ném thẳng vào trong lòng của Lạc Thuần, sức công phá vô cùng to lớn, khiến cho cô ta không kịp phản ứng.

“Cô... Cô đang nói đùa phải không?” Nét tươi cười trên khuôn mặt chẳng biết đã tan biến từ lúc nào, trong đôi mắt đen láy của cô ta phản chiếu ra hình ảnh khuôn mặt trắng bệch loang lổ vệt nước mắt của Nhiếp Tử Vũ, Lạc Thuần không thể tin được, “Nhưng rõ ràng các người là... “

Không đợi cho cô ta nói hết câu, Nhiếp Tử Vũ liền cắt ngang lời nói của cô ta.

“Cũng vì nguyên nhân này, cho nên bây giờ chị mới nhìn thấy tôi ở chỗ này.” Sợ đột nhiên bà Trần Phương đi từ trong nhà vệ sinh đi ra, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt của mình, giả vờ bình tĩnh chớp chớp mắt, né tránh ánh mắt xăm soi của Lạc Thuần.

Nhìn vẻ mặt muốn khóc nhưng lại giả vờ kiên cường của cô, Lạc Thuần đã tin lời cô nhưng không nhịn được vẫn khiêu khích: “Làm sao tôi biết cô có nói dối tôi hay không.” Cô ta giật giật khoé miệng có chút cứng ngắc vì khiếp sợ của mình, từ từ ngồi xuống.

Nhiếp Tử Vũ nghênh đón ánh mắt tìm tòi của cô ta, vẻ mặt thản nhiên nói: “Chị có thể hỏi bà ấy.” Nói xong ánh mắt nhìn vào nhà vệ sinh một cái.

Chuyện này...

Lần thứ hai Lạc Thuần bị giật mình, một lúc lâu sau cô ta nhìn vào ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ một lúc, đáy mắt hiện lên tình cảm phức tạp.

Nhớ lại quãng thời gian tiếp xúc với Nhiếp Tử Phong, trong lòng Lạc Thuần chợt căng thẳng, một lớp mồ hôi lạnh toát ra ở trên trán. Nếu như đây là sự thật, vậy thì thiếu chút nữa cô và anh trai của mình... Trời ạ! Đienan lequydon

Nghĩ tới đây, Lạc Thuần sợ hãi vội vàng lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ tiếp!

Mặc dù cô ta có chút hảo cảm đối với Nhiếp Tử Phong, nhưng mà cô ta cũng không muốn phạm vào quan hệ loạn luân với anh trai của mình. Nghĩ như vậy đồng thời cô ta cũng bỏ đi suy nghĩ tiếp túc bám chặt lấy Nhiếp Tử Phong.

“Ha ha... Châm chọc, đúng là rất châm chọc mà.” Thực sự là vô cùng châm chọc! Lạc Thuần ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, thì thấy cô vẫn duy trì vẻ mặt như lúc nãy, ngây ngẩn giống như đầu gỗ vậy, ngồi bất động một chỗ.

Lại nhớ tới sự dịu dàng của Nhiếp Tử Phong đối với mình mấy ngày nay, Lạc Thuần không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được câu trả lời. Thoáng một chút trong đôi mắt của cô ta có chút chán ghét, nhưng cũng có chút đồng tình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu không khí trong phòng khách ngột ngạt vô cùng. Không chịu được bầu không khí bi thương đó, Lạc Thuần đứng lên, bỏ lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, liền đứng dậy rời đi.

“Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên, bóng dáng của Lạc Thuần cũng biến mất sau cánh cửa.

Nhiếp Tử Vũ không quay đầu lại đi nhìn, chỉ im lặng không tiếng động ngồi ở đó, giống như một khúc gỗ.

Nhiếp Tử Vũ ngủ trong căn phòng vốn là của Lạc Thuần, nửa đêm chưa chợp mắt, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà đen kịt, suy nghĩ dần bay xa……

Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ bà Trần Phương đã thức dậy đi chợ mua đồ ăn, khí thế hừng hực nấu một bữa sáng thật ngon ở trong phòng bếp, đợi tới khi kim đồng hồ chỉ tới số tám mới chậm rãi đi lại đẩy cửa phòng của Lạc Thuần ra, nhưng mà lại không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ ở trên giường.

Hành lý vẫn còn, nhưng mà người đã biến mất, bà Trần Phương vội vàng đóng cửa lại lúc đi xuống dưới lầu tìm, thì Nhiếp Tử Vũ lại xuất hiện.

“Đi đâu à?” Nhìn Nhiếp Tử Vũ mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, bà Trần Phương quan tâm hỏi. “Ở đây trị an không được tốt so với chỗ ở của con, sau này đừng đi lung tung biết không?”

“Không cần lo đâu ạ, con chỉ đi ra ngoài đi dạo chút mà thôi.” Sự quan tâm và nôn nóng của bà khiến cho trái tim lạnh lẽo của Nhiếp Tử Vũ nóng lên, một cảm giác cảm động không có ngôn ngữ nào diễn tả được nảy sinh trong lòng của cô. Đột nhiên cô bước lại mấy bước ôm lấy bà Trần Phương thấp hơn mình một cái đầu, ôm thật chặt.

Bị hành động bất ngờ này của cô khiến cho bà Trần Phương sững sờ ngay tại chỗ không biết làm sao: “Vũ Vũ, con đây là…”

“Để cho con ôm một chút, một chút là được rồi.” Nhiếp Tử Vũ ôm bà thật chặt, tì cằm mình vào trên bả vai của bà.

Trên người của bà Trần Phương có mùi xà phòng thoang thoảng bay vào mũi của Nhiếp Tử Vũ, không hiểu sao lại có cảm giác cảm động. Cô cảm nhận được có một bàn tay với những vết chao nhẹ nhàng vỗ vào lưng của mình, dịu dàng vuốt những sợi tóc của cô. Trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt tràn ra từ khoé mắt.

Tất cả chỉ là giả, chỉ có cái ôm ấp mới chân thực như thế.

Cô vẫn cho là tình yêu của mẹ Nhiếp đối với mình là vì cảm thấy áy náy nên tìm mọi cách cưng chiều mình như vậy, là vì muốn cảm bớt cảm giác tội lỗi của mình nên đối xử với cô tốt như vậy, mẹ Nhiếp đối xử tốt với cô là có mục đích, không giống như bà vô tư cho đi, dốc lòng thương cô, mặc dù tiếp xúc không lâu.

Cả đêm qua cô chưa chợp mắt, cô suy nghĩ rất lâu cũng hiểu ra tại sao năm đó bà lại làm như vậy. Cô là một miếng thịt từ trên người của bà sinh ra, tự tay bỏ rơi cô làm sao mà không đau khổ được, huống chi bà còn muốn tốt cho cô, muốn cho mình có một hoàn cảnh sống tốt hơn, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô, cô có lý do gì mà tiếp tục oán hận bà đây.

Nghĩ tới đây, mũi của Nhiếp Tử Vũ chua xót, nước mắt càng chảy ra mãnh liệt.

“Mẹ…” Một tiếng gọi khẽ bật ra khỏi khoé môi của Nhiếp Tử Vũ mà không đi qua đại não, một giây sau, cô cảm thấy người trong lòng mình cũng run lên.

Bị ôm chặt nhưng tim của bà Trần Phương như đập chậm một nhịp, một lúc lâu sau, một giọng nói run run truyền ra từ trong lòng của Nhiếp Tử Vũ: “Vũ Vũ, con… con gọi mẹ là gì?” Ông trời? Bà không nghe nhầm chứ? Vũ Vũ vậy mà…

Nhiếp Tử Vũ buông lỏng bà ra, dùng ánh mắt ngân ngấn nước mắt của mình nhìn bà, chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt. “Mẹ, con gọi mẹ như vậy, có gì không đúng à?”

Lần thứ hai nghe thấy cô gọi như vậy, khiến cho bà vô cùng cảm động. Bà Trần Phương kích động cắn môi, viền mắt không kiềm được mà trở nên đỏ hoe: “Đúng, rất đúng. Mẹ chỉ… Mẹ chỉ cảm thấy vui quá thôi…” Chưa bao giờ bà nghĩ con gái bà lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, trong lúc này nước mắt của bà thi nhau lăn xuống, khóc sắp không thở ra hơi.

“Đừng khóc nữa.” Nhiếp Tử Vũ không đành lòng giơ tay lên lau nước mắt cho bà, rồi nói: “Vui quá vì sao lại khóc, đừng khóc. Được rồi, con đói bụng rồi, có cái gì ăn không?”

Vừa nghe thấy cô đói bụng, bà Trần Phương vội vàng kéo cô đi lại bàn ăn ngồi xuống, “Con chờ một chút, mẹ lập tức bê cơm ra.” Nói xong vội vã đi vào trong bếp, chỉ một lát sau đả bưng ra hai đĩa đồ ăn mà bà đã tỉ mỉ làm lúc sáng nay.

Nhìn bóng dáng bận rộn của bà, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hạnh phúc. Lúc bà Trần Phương mang tất cả thức ăn ra đặt lên bàn xong, Nhiếp Tử Vũ lại xoay người đi vào trong phòng ngủ, lúc đi ra trên tay có thêm một thứ.

“Đây là cái gì?” Bà Trần Phương nhìn không rõ món đồ mà Nhiếp Tử Vũ đưa tới, lúc bà nhìn kỹ lại thì là một cuốn sổ tiết kiệm. “Cái này…”

“Mở ra xem một chút đi.” Nhiếp Tử Vũ cười thần bí, nhét cuốn sổ tiết kiệm vào trong tay của bà.

Bà Trần Phương cụp mắt xuống, vẻ mặt không hiểu mở cuốn sổ tiết kiệm ra. Lật xem một trang, hai trang, lúc bà nhìn thấy con số ở trang cuối cùng trên cuốn sổ tiết kiệm, hai tròng mắt của bà trợn lớn giống như cái chuông đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.