Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 155: Âm mưu gì



Editor: Táo đỏ phố núi

Ngày hôm sau, quả thật là Nhiếp Tử Vũ và bà Trần Phương đã đi xem nhà, thời gian chỉ một buổi sáng ngắn ngủi đã nhanh chóng ký hợp đồng được một căn nhà, cũng không lớn lắm, nhưng rất ấm áp, vừa đủ cho ba người ở. Sau đó hai người tranh thủ buổi trưa đi vào siêu thị mua một chút đồ đạc, đồ dùng trong nhà bếp, chăn ga gối đệm, sau đó quyết định hai ngày sau thì dọn vào ở.

Đêm đó, Nhiếp Tử Phong có tới hay không cô cũng không biết, nhưng mà khi hai người về nhà, thì ở ở cửa lại có thêm mấy cái túi đồ.

...

Ban đêm.

Tại nhà bếp, bà Trần Phương mặc tạp dề mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặc dù vất vả, nhưng mà trên khuôn mặt của bà lại hiện ra một nụ cười vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình rất vui.

Gió đêm thổi từ bên ngoài cửa sổ vào, tấm rèm cửa sổ màu trắng bay phấp phối, trong phòng khách đơn giản, chiếc quạt cũ kỹ ở trên trần nhà kêu “kẽo kẹt” quay mang tới cảm giác mát mát.

Hai cô gái có khuôn mặt giống nhau ngồi đối diện với nhau, hai người thì một người đang mím môi với vẻ mặt lạnh lùng, một người thì nở nụ cười nhẹ đang nói không ngừng. Điénnlequydon

“Ngày kia, chị có rảnh không?” Người hỏi là Nhiếp Tử Vũ, cô luôn mỉm cười từ đầu tới giờ nhìn Lạc Thuần nãy giờ không hề nhìn mình chút nào, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Cùng tới nhà mới với chúng ta đi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Thuần liền thay đổi, ánh mắt hiện lên chút phức tạp.

“Tôi đi làm cái gì? Quấy rầy hai mẹ con các người bồi dưỡng tình cảm sao?” Cô ta nói bằng giọng điệu mỉa mai, bộ dạng đừng ai tới gần.

Nhiếp Tử Vũ lặng lẽ nhìn cô ta, nụ cười có chút cứng ngắc. Nhưng cô cũng không vì vậy mà dễ dàng bỏ cuộc, mà tiếp tục nói: “Chúng ta là người một nhà, đương nhiên là phải ở cùng một chỗ.” Nói xong cô giơ tay ra muốn nắm lấy tay của cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại vô thức rụt tay về, khiến cho tay cô rơi vào một khoảng không.

“Ai là người một nhà với cô!”

Nghe thấy câu nói lạnh lùng này của cô ta, bàn tay của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ trên không trung, khoé miệng cũng nở nụ cười xấu hổ. Một lát, cô chậm rãi thu lại cánh tay của mình.

“Chị hận tôi?” Một câu nói nhàn nhạt tràn ra cánh môi của Nhiếp Tử Vũ, nụ cười dưới đáy mắt không còn tươi như trước nữa, mà là thoáng hiện lên chút cay đắng.

Nghe vậy, Lạc Thuần hơi ngẩn ra, không trả lời. Trước đây, cơ bản cô ta không biết sự tồn tại của cô, vì thế gượng ép nói hận cô chẳng thà nói cô ta đang ghen tị với cô, ghen tị vì cô không tốn nhiều sức đã có được tất cả những thứ mà cô ta mong muốn.

Nhìn vẻ mặt đấu tranh của cô, Nhiếp Tử Vũ lại hỏi: “Chị cũng hận mẹ à?”

Lần này, Lạc Thuần không im lặng nữa, mà không hề chậm trễ chút nào vội vàng gật gật đầu, nói ra một chữ: “Hận.” Trong ánh mắt ngoại trừ sự phức tạp ra còn có sự quấn quýt.

“Vì sao?” Nhiếp Tử Vũ không hiểu. Mặc dù ở chung với mẹ mình một thời gian ngắn chỉ hai ngày thôi, nhưng mà cô đối xử với cô vô cùng thân thiết, bà là một người mẹ tốt, thà rằng mình chịu khổ cũng không muốn cho con của mình chịu khổ chút nào, cho nên cô không hiểu vì sao Lạc Thuần lại hận bà.

Lạc Thuần lạnh lùng nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên hỏi: “Biết vì sao tôi lại mang họ Lạc không?”

Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến vấn đề này! Nụ cười cứng đờ trên môi, giữa lúc cô muốn nói cái gì đó thì lại nghe Lạc Thuần tự mình nói.

“Mười lăm tuổi tôi đã phải vào trung tâm quản giáo thiếu niên, tất cả đều do phúc của bà ấy.”

Trí nhớ bị phủ một lớp bụi lại được khơi ra, vết sẹo ở dưới đáy lòng bị vạch trần, máu thịt hoà vào nhau. Chẳng biết từ lúc nào, nụ cười mỉa mai ở trên mặt của Lạc Thuần đã không còn nữa, chỉ còn lại sự bi thương và đau xót.

“Chuyện này…” Nhìn đôi mắt của cô ta dần ướt, Nhiếp Tử Vũ muốn mở miệng an ủi cô, nhưng mà cổ họng như có cái gì đó chặn lại, một câu cũng không nói được thành lời.

Trơ mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ lộ ra biểu tình thương hại, Lạc Thuần lại cảm thấy vô cùng châm biếm! Cùng là một đôi do cha mẹ sinh ra, nhưng lại có sự khác biệt lớn như vậy! Nếu hoàn toàn so sánh cô với cô ấy, thì càng làm nổi bật sự dơ bẩn của cô và thiên sứ như cô ấy!

Trong lòng đang xoắn xuýt, mỗi một góc một cạnh của cô càng khiến cho cô ta chán ghét!

Bỗng nhiên ánh mắt của Lạc Thuần thẫm lại, một tia lạnh lùng toát ra, cô ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, cong môi lên cười: “Bây giờ cô muốn biết vấn đề kia sao? Được, tôi nói cho cô biết: tôi hận bà ấy! Cũng hận cả cô nữa!”

Lạc Thuần kích động hét lên, sau đó đứng lên cất bước đi ra ngài, hoàn toàn không để ý tới bà Trần Phương vì nghe thấy tiếng hét của cô nên vội vã từ phòng bếp chạy ra ngoài.

...

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên trong hành lang vắng vẻ và tối đen như mực, khiến cho nó càng trở nên rõ ràng hơn. Một hơi chạy thẳng xuống dưới lầu, nước mặt mà Lạc Thuần cố nén lại rốt cuộc cũng ứa ra.

Cô ta kiệt sức dựa vào vách tường, hai tay của cô ta không tự chủ được đặt ở trước ngực, cả người run rẩy. Trong lòng quặn thắt lại từng cơn, trước mắt không ngừng hiện lên một cảnh giống như trong phim điện ảnh. Nghĩ tới sự ngây thơ và thuần khiết của Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên cô ta cảm thấy mình rất bẩn, rất bẩn…

Nước mắt thi nhau rơi xuống, không có xu hướng ngừng lại.

Không biết khóc bao lâu, khi cô ta dần dần ổn định lại cảm xúc đau lòng của chính mình, nín khóc lại, lúc này cô ta mới một lần nữa sửa sang lại quần áo sao đó đi nhanh ra bên ngoài. Nhưng mà vừa mới nhấc chân phải lên, đột nhiên bị một câu nói bất ngờ vang lên ngăn bước chân lại.

“Nhiếp Tử Vũ?” Trong bóng tối, một tiếng nói trong trẻo vang lên, hấp dẫn sự chú ý của Lạc Thuần.

Cô ta kinh ngạc nhìn lại nơi phát ra giọng nói, đúng lúc nhìn thấy một bóng dánh yểu điệu đi tới, thì sửng sốt, sau đó lập tức quay đầu đi ra ngoài.

“Nhiếp Tử Vũ?”

Mới đi được hai bước, phía sau lại truyền tới một tiếng gọi khẽ, Lạc Thuần dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi.

“Chờ một chút.” Bóng dáng màu đen kia vội vã đuổi theo, ngăn cản ở trước mặt của cô ta.

Lạc Thuần nương theo ánh đèn nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt có chút không kiên nhẫn. “Cô tìm lộn người rồi, tôi không phải là người mà cô muốn tìm.” Nói xong liền vòng qua người của đối phương để rời đi, nhưng mà lại bị đối phương kéo quay lại.

“Lạc Thuần đúng không?” Đối phương hỏi lần thứ hai.

Nghe vậy, Lạc Thuần nhíu mày lại.

Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của cô ta, đối phương biết là mình đã đoán đúng, cho nên từ từ nở một nụ cười nói: “Có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Tôi không rảnh.” Lạc Thuần gạt tay của đối phương ra.

“Nếu như chuyện tôi nói có liên quan tới tiền thì sao?”

“...”



Ngày hôm sau ——

Nửa đêm có một trận mưa gột rửa hết bụi bặm, làm sạch bầu không khí. Ánh mắt trời tươi đẹp chiếu xuống mặt đất, trong không khí có mùi cỏ tươi hoà cùng với mùi đất, thấm vào ruột gan.

Học xong tiết học buổi sáng, buổi chiều Nhiếp Tử Vũ điểm danh xong thì lại đi ra.

Trong quán cà phê ở góc đường, chỉ có thưa thớt mấy người khách, trong đó có hai cô gái có gương mặt xinh đẹp đang bàn luận xôn cao, thỉnh thoảng có tiếng ồ lên vì kinh ngạc.

“Nhưng mà có chuyện gì thế?” Triệu An Nhã trợn tròn mắt lên nhìn Nhiếp Tử Vũ mấy ngày không gặp mà trở nên gầy đi không ít, đáy mắt ngoại trừ mừng rõ còn có sự yêu thương. “Vậy sau này cậu định ở cùng với mẹ của cậu à?”

“Ừ.” Nhiếp Tử Vũ buồn chán khuấy khuấy ly cà phê, gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.