Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 218: Cầu khẩn



Nhưng như vậy thì như thế nào? Anh phải lợi dụng cô mới có thể tìm lại được thứ anh muốn. Cho nên, khi trước khi kế hoạch của anh chưa bắt đầu tiến hành, cô tuyệt đối không thể rời khỏi tầm mắt của anh!

Tống Linh ngẫm nghĩ, hai con ngươi đang trong trạng thái vô thần ngay lập tức liền trở lại có tiêu cự. Anh bình tĩnh nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, cánh môi hơi nhếch lên: "Em không phải đi." Mấy chữ tràn ra khỏi miệng anh, trong từng lời từng chữ đều mang theo sự khẩn cầu tha thiết của anh."Là anh đã sai rồi, em không cần phải rời khỏi Đường Đường,  không cần phải rời khỏi cái nhà này đi đâu hết, cũng không nên rời bỏ anh mà đi."

Không ngờ rằng anh sẽ nói ra lời nói này, trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Vũ bị sững sờ ở tại chỗ. Cô kinh ngạc nhìn vào anh, thẳng đến nhìn thấy ở trong đáy mắt của anh tràn đầy sự cầu khẩn lẫn chờ mong, thì lúc này cô mới bỗng chợt phục hồi lại tinh thần lại.

Đúng lúc cô định cự tuyệt anh thì Tống Linh lại lên tiếng nói lần nữa: "Em đi rồi thì Đường Đường phải làm sao bây giờ? Em là mẹ ruột của con bé, em mà đi lấy ai để chăm sóc cho con đây."

Nghe vậy, quả nhiên Tống Linh nhìn thấy miệng của cô đang mở ra liền từ từ  khép lại, ngay sau đó đôi con ngươi của anh liền buông rủ xuống liếc nhìn về phía Đường Đường còn đang mờ mịt không biết hai người trước mặt đang nói chuyện gì, sau đó Tống Linh lại tiếp tục nói.

"Đường Đường không có em thì không được, em cam lòng cho làm cho con bé mỗi ngày đều phải khóc mệt vì nhớ em rồi mới có thể chìm vào trong giấc ngủ hay sao? dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Em đi rồi, ai biết được con bé bất kể sẽ còn ăn chocolate nữa hay không, nếu như thật sự hàm răng của Đường Đường bị rơi sạch thì phải làm sao bây giờ?"

Tống Linh nói xong câu này, Nhiếp Tử Vũ liền khẽ giật mình, đáy mắt lập tức nhiễm lên một tầng đau thương.

Cô chỉ lo nghĩ đến nỗi thống khổ của mình, nhưng lại không hề nghĩ đến Đường Đường. Con bé còn nhỏ như vậy, nó cần mẹ như vậy... Có thể nói rằng, nếu như cô cứ một mực bỏ đi như thế, chắc chắn sẽ tạo nên một dấu vết hằn sâu ở trong lòng con bé,  như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển khỏe mạnh sau này của Đường Đường.

Nghĩ tới đây, sự kiên quyết trong mắt của Nhiếp Tử Vũ đã tiêu tán đi một nửa, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống kéo Đường Đường vào trong ngực của mình, nói với con gái đầy vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, Đường Đường thực xin lỗi."

Tha thứ, cô thật là một người mẹ ích kỷ, đã không nghĩ ngợi gì đến con gái của mình.

Rèn sắt khi còn nóng,  đương nhiên Tống Linh sẽ không bỏ qua bất luận một cơ hội nào để có thể yêu cầu cô ở lại: "Cho anh một cơ hội được không? Cho dù lúc này em không thèm để ý gì đến mặt mũi của anh cũng được, nhưng vì tương lai của Đường Đường, anh cầu xin em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa."

Lời cầu khẩn liên tục của anh làm cho Nhiếp Tử Vũ không sao chống đỡ nổi. Một mặt cô cảm thấy áy náy với Đường Đường, mặt khác lại thấy Tống Linh đã thừa nhận lỗi lầm của chính mình, quyết tâm rời đi khỏi nơi này của Nhiếp Tử Vũ liền bị dao động Sau một hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Linh, từ miệng trong thốt ra một câu nói sâu kín.

"Anh có biết là trên đời này điều tôi hận nhất là bị người khác lừa gạt, hay không?" Khi nói những lời này, hai con ngươi của Nhiếp Tử Vũ không hề nháy mắt một giây, cứ nhìn chằm chằm vào Tống Linh. Ánh mắt kia tựa như đang nói: “Nếu như tôi biết anh vẫn lừa gạt tôi một lần nữa, thì lần này tôi sẽ nhất định rời đi khỏi nơi này.

Ánh mắt kiên định của cô làm cho Tống Linh thấy chột dạ, nhưng nghĩ đến nếu như mình đáp ứng lời cô đã nói thì có thể cô sẽ lưu lại, vì vậy anh bất chấp mọi việc, nhẹ nhàng gật đầu khẳng định. 

“... Anh biết rồi."

...

Đây là sự vướng mắc đầu tiên giữa Tống Linh và Nhiếp Tử Vũ, nhưng cũng là lần mà vướng mắc được giải quyết nhanh nhất.

Vì muốn biểu đạt sự áy náy của mình, Tống Linh quyết định đưa cả hai mẹ con Nhiếp Tử Vũ đi nhà hàng ăn cơm. Lúc đầu Nhiếp Tử Vũ cũng muốn cự tuyệt, nhưng do không lay chuyển được Đường Đường, nên đành phải kiên trì đáp ứng.



Nhưng bọn họ cũng chỉ đi đến một nhà hàng nhỏ chuyên đồ ăn của Pháp ở Trung tâm thương mại.

Khắp nơi trong nhà hàng đều là nam thanh nữ tú, trang phục trên người đều thuộc hàng hiệu đắt tiền, bọn họ cùng nhau lướt qua thực đơn hoặc nhẹ giọng nói chuyện với nhau, cộng với tiếng đàn dương cầm du dương bên tai không dứt,  đã tạo nên một bầu không khí rất hài hòa.

Vì bữa ăn này mà Nhiếp Tử Vũ còn đặc biệt thay đổi cách ăn mặc của mình một phen. Mái tóc đen nhánh xinh đẹp của cô được cuốn gọn lại búi cao lên ở sau ót, dùng chiếc trâm khảm kim cương hoa hồng làm vật trang sức, đâm xuyên qua búi tóc để làm đẹp, ở hai bên mang tai cô để vài sợi tóc buông rủ xuống, tạo cho cô có chút trễ nải nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Ngũ quan của cô vốn dĩ đã xinh xắn cho nên chỉ cần trang điểm qua một chút phấn, cũng đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thêm nổi bật lên một cách rõ ràng. Nhiếp Tử Vũ mặc một bộ váy áo màu trắng ngắn đến đầu gối, dưới chân đi một đôi giày cao gót năm tấc, thoạt nhìn cảm thấy nó làm cho cô càng cao gầy thêm. Cô giống như một người mẫu chói sáng nhất đang sải những bước đi ở trên sân khấu, vừa mới xuất hiện ở trong nhà hàng, đã thu hút được vô số ánh mắt của đàn ông ở đây.

Cô thực sự rất không quen với việc khoác tay Tống Linh đi theo sự dẫn dắt của bồi bàn đi tới vị trí ngồi của mình, bên cạnh là cô bé Đường Đường mũm mĩm với cách ăn mặc rất đáng yêu.

"Em muốn gọi món gì?" Tống Linh mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ đang có vẻ căng thẳng và bất an, đáy mắt hàm chứa tình yêu không rõ ràng.

Đêm nay Nhiếp Tử Vũ thật sự cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn so với bất kể tất cả những ngày xinh đẹp. Cô đẹp đến mức làm cho Tống Linh cảm thấy hận không thể chiếm cô thành của riêng mình.

"Không quan trọng, anh giúp em gọi là được rồi!" Nhiếp Tử Vũ cười cười. Cô vẫn cảm thấy chưa quen với sự thay đổi rất nhanh giữa hai người như vậy.

"Con muốn ăn chocolate." Đường Đường giơ bàn tay nhỏ bé lên, lập tức gọi một đống lớn bánh ngọt.

Nhiếp Tử Vũ vừa nghe thấy ba chữ “chocolate” kia lập tức cảm thấy quá mực phản cảm rồi. Đợi cho con gái gọi hết tất cả những đồ ngọt theo sở thích của  chính mình xong, sau đó Nhiếp Tử Vũ thình lình vứt xuống dưới một câu: "Tất cả những thứ bánh ngọt mà con g tôi vừa mới gọi kia đều không cần, trước hết hãy mang giúp một ly nước chanh ép lên cho cô bé đã."

Vừa nghe thấy hai chữ “nước chanh” này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường lập tức xịu hẳn xuống. Cô bé dùng ánh mắt chờ đợi nhìn sang Tống Linh, vốn cho là ba sẽ giúp mình, nhưng không ngờ lại nghe thấy ba mình nói phụ họa theo một câu.

"Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt không tốt, sẽ bị sâu răng, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ, không nên ăn bánh ngọt có được không?"

"Á!" Ngay cả người cha vẫn luôn luôn yêu thương cưng chiều mình nhất cũng lên tiếng không cho phép được ăn đồ ngọt, đến nước này thì Đường Đường đành chỉ có thể bỏ cuộc thôi.

Sau đó Tống Linh liền chọn vài món ăn, lúc này người bồi bàn mới rời đi.

Đang lúc Tống Linh vừa định nói câu gì đó, thì một hồi chuông dễ nghe  truyền đến, cắt ngang lời anh sắp sửa nói ra. Vẻ không vui thoáng hiện ra trong mắt của Tống Linh, anh cười khan một tiếng, sau đó lấy từ chiếc điện thoại di động ra xem, khi anh nhìn thấy rõ tên người gọi hiện lên trên màn hình điện thoại di động thì xoạt một cái, gương mặt anh liền trầm xuống.

"Thật xin lỗi, để anh đi ra ngoài nhận điện thoại một chút." Nói xong Tống Linh liền đứng dậy.

"Ừ." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, không có bất kỳ sự hoài nghi nào.

Sau khi Tống Linh rời khỏi, Nhiếp Tử Vũ liền ngồi ngẩn người đến chán chết. Nhìn Đường Đường vẫn đang cầm con búp bê Baby hăng hái chơi đùa, nơi đáy mắt của cô chợt hiển hiện rõ lên một mối sầu lo.

Cô và Tống Linh vốn không có tình cảm với nhau, chuyện cô phải rời đi khỏi nhà họ Tống chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên có lẽ cô cũng đành phải chờ Đường Đường lớn hơn thêm một chút nữa rồi sẽ rời đi thì tốt hơn.

Nghĩ đến đó, bỗng dưng trước mắt Nhiếp Tử Vũ chợt hiện ra hai gương mặt tương tự nhau, chỉ khác là một gương mặt của người lớn, còn gương mặt kia là của một đứa trẻ, trong trái tim của cô lập tức không khỏi cảm thấy một hồi co rút cực kỳ đau đớn.

Đường Đường còn nhỏ như vậy, nhưng Tử Ngôn cũng bất quá chỉ lớn hơn Đường Đường có một tuổi mà thôi, nhưng mà ngay từ nhỏ thằng bé đã không được mẹ chăm sóc. Hiện tại cô đã biết rõ Tử Ngôn là đứa con trai của mình, như vậy cô có lẽ hẳn là cô cũng nên tìm một cơ hội để nói chuyện với Tống Linh, xem xem liệu có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Tử Ngôn hay không.

Còn về phần người đàn ông có tên gọi là Nhiếp Tử Phong kia, thì cứ như vậy đi. Dù sao quá khứ cũng đã trôi qua khá lâu, hơn nữa cô cũng không nhớ rõ được chuyện lúc trước anh đã làm tổn thương tới mình như thế nào, cho nên cô dự định cứ để như vậy thôi.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu một cách kiên định,.

Món ăn đã được mang lên, đúng lúc Nhiếp Tử Vũ cầm lấy dao nĩa lên định cắt tảng thịt bò của Đường Đường, một giọng nói quen thuộc cũng liền vang lên trên đỉnh đầu của cô.

"Rốt cuộc anh cũng đã tìm được em rồi!" Trong giọng nói hàm chứa đầy sự kinh ngạc xen lẫn niềm vui, nhưng còn sự kích động lại còn lớn hơn nữa.

Theo bản năng Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên. Khi thấy người đàn ông đứng ở trước mặt mình, trên mặt biểu lộ sự đau lòng đến cùng cực, nụ cười tươi như cứng lại ở trên khóe môi, dao dĩa trong tay liền rớt xuống bàn kêu "Lạch cạch" lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.