Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 224-2: Tự mình chứng thực (tiếp theo)



Tầm mắt đầy nghiêm túc của Tống Linh chuyển từ trên người Nhiếp Tử Ngôn sang trên người Nhiếp Tử Vũ ngồi ở bên cạnh. Ngay sau đó liền nghe thấy Tống Linh khẽ hắng giọng một cái, phá vỡ bầu không khí có phần xấu hổ này, nói: "Tử Ngôn đã nói là nó không có cầm qua thì là sẽ không hề cầm qua! Thôi quên đi, Hi Nhi à. Cũng chỉ là vài triệu đấu thầu mà thôi, anh không muốn vì thế mà làm hòa khí bị tổn thương, lại làm cho Tử Ngôn càng thêm chán ghét anh." Tống Linh nói như mây trôi nước chảy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tựa như đã thật sự bỏ qua chuyện này rồi.

Nghe vậy, lúc trước trong lòng của Nhiếp Tử Vũ có chút dao động, nhưng   sau khi nghe Tống Linh nói ra một câu kia, lập tức cô trở nên kiên định. Mặc dù cô không nói nổi đối với Tử Ngôn, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện đùa, không thể cứ để cho mọi việc trôi qua như vậy. Nghĩ đến đó, Nhiếp Tử Vũ lền nghiêm lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi: "Tử Ngôn, con hãy nói thực cho mẹ nghe, con có đi vào thư phòng của chú Tống hay không?"

Nghe thấy câu hỏi của mẹ,  Nhiếp Tử Ngôn lập tức khẽ giật mình. Cậu chuyển ánh mắt nhìn về phía Tống Linh một lần nữa, chỉ thấy Tống Linh đang ở đó biểu tình lộ rõ vẻ như đang chờ được xem kịch vui vậy. Cậu lại quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ đang nghiêm túc nhìn mình, cậu lắc đầu đầy vẻ kiên định, phủ nhận: "Con không đi qua đó." Nếu như cậu nói mình có đi đến nơi đó nhất định mẹ cậu sẽ hoài nghi mà hỏi rằng, cậu đến đó để làm cái gì, cho nên cậu đành chỉ có thể nói dối mẹ như vậy.

Tuy cũng sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này khi Nhiếp Tử Vũ nghe được câu trả lời của con trai, thì trái tim của cô tựa như bị rơi xuống đến   đáy hang sâu.

"Thật sự con không hề đi qua đó sao?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cuống họng của Nhiếp Tử Vũ như khàn đặc lại, cô  nặng nề nhắc lại câu hỏi kia với Nhiếp Tử Ngôn một lần nữa...

"Không có mà." Nhiếp Tử Ngôn trả lời nhưng vẻ mặt vẫn không hề đổi sắc. Chỉ là cậu vừa mới trả lời xong, vẻ châm biếm lập tức liền hiện lên ở đáy mắt của Tống Linh, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu thì ý cười châm biếm kia thoáng cái liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau khinghe thấy Nhiếp Tử Ngôn trả lời lại câu hỏi của cô lần thứ hai, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ xoạt một cái liền trầm xuống. Cô mím chặt môi lại thành một đường thẳng, vẫn giữ vẻ trầm mặc như vậy một hồi lâu. Khi cô bắt đầu lên tiếng nói, lúc này giọng nói của cô đã không còn sự dịu dàng như trước nữa, mà là chứa đựng đầy sự âm trầm giống như sự yên tính trước cơn bão tố.

"Tử Ngôn, con biết không?"

Nhiếp Tử Ngôn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong đôi mắt  trong vắt của mẹ, sự dịu dàng ấm áp sớm đã biến mất không còn thấy đâu nữa, giờ phút này diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cậu chỉ được lĩnh hội sự lạnh lẽo còn lại trong trái tim của mẹ mình. Cậu còn đang nghĩ ngợi tiếp theo mẹ sẽ làm gì đây, mẹ sẽ có sự chuyển biến to lớn như thế nào, thì câu nói tiếp theo của Nhiếp Tử Vũ lại giống như một cái bạt tai giáng xuống mạnh mẽ làm cho cậu bị choáng váng.

"Trong thư phòng, có lắp Camera giám sát..." Nhiếp Tử Vũ nói xong cũng cúi thấp đầu xuống, vẻ đầy đau lòng: "Tất cả những gì mà con đã làm ở trong thư phòng, đều đã được camera giám sát ghi hình chứng minh."

Lời nói vừa dứt, biểu lộ của Nhiếp Tử Ngôn liền trở nên cứng lại rồi.

Trong thư phòng có lắp Camera giám sát sao, tại sao cậu lại không hề nhìn thấy chứ? Nhớ rõ lần trước đến làm khách, cũng vào một đêm muộn cậu đã liền thừa dịp mọi người lúc nghỉ ngơi đã quan sát đầy đủ từ trên xuống dưới trong ngoài nhà họ Tống một lần, cũng không hề thấy có Camera giám sát, nhưng hiện tại vì sao lại... Đột nhiên, những suy nghĩ rối rắm của Nhiếp Tử Ngôn chợt ngừng lại, ánh mắt đang  mang vẻ lúng túng của cậu chợt nhìn về phía Tống Linh đang ở phía đối diện mà cười đến thản nhiên kia, một giây sau cậu khẳng định một đáp án: Camera đã được lắp đặt từ sau khi cậu đến ở nơi này.

Hóa ra, vừa rồi vẻ trêu tức ở trong đáy mắt của ông ta là muốn ám chỉ đến ý tứ này đây! Nhiếp Tử Ngôn đã hiểu rõ ràng rồi...

Kiệt lực khắc chế sự dậy sóng trong nội tâm, Nhiếp Tử Vũ hít sâu một hơi sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Nói cho mẹ biết, có phải là cha con đã bảo con đến nơi này để lấy trộm tài liệu hay không?" Nếu quả thật đúng là như vậy, thì cô cũng có một phần trách nhiệm nhất định trong chuyện này. Chỉ vì cô nghĩ muốn đền bù những tổn thất về tình thương của mẹ mà lúc trước con trai cô chưa bao giờ từng được cảm nhận, nhưng cô lại đã quên rằng, Nhiếp Tử Ngôn là con trai của Nhiếp Tử Phong, là con trai kẻ thù của Tống Linh.

"Không phải vậy." Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng phủ nhận, sự kiên định tràn ngập trong ánh mắt của cậu: "Con có đi qua thư phòng, nhưng không nhìn thấy tập tài liệu của chú Tống Linh để ở chỗ nào hết, lại càng không có chuyện cha đã bảo con đến nơi này để ăn trộm tài liệu gì đó!"

Sự phủ nhận một lần nữa của Nhiếp Tử Ngôn càng làm cho trái tim của Nhiếp Tử Vũ trở nên băng giá tới cực điểm. Nhưng đồng thời cô lại càng hận người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn có tên Nhiếp Tử Phong kia, anh vậy mà lại có thể dạy dỗ con trai mình thành một người tốt đẹp như vậy! Sau một lúc lâu nữa, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, cố nhẫn nại tính tình hỏi tiếp: "Nếu như quả thật con không có cầm tập tài liệu của chú Tống Linh, vậy con ở trong thư phòng làm cái gì?"

"Con..." Một câu hỏi này của cô là làm cho Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy khó trả lời, thật lâu sau cậu vẫn không thể nói tiếp nên lời, thành một câu trọn vẹn. Nhìn qua vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ đang chăm chú ngó nhìn vào mình, cái nhìn của mẹ chứa đựng đầy sự đau lòng thật sâu sắc, Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy thật khó mở miệng để trả lời.

Cậu có thể nói mình đi vào thư phòng là vì muốn tìm hiểu căn cứ chính xác tại sao mẹ lại đã trở thành như bây giờ hay sao? Cậu có thể nói rằng ở trong thư phòng kia cậu đã tìm được một bí mật to lớn động trời kia hay sao? Cậu có thể nói ra được hay sao? Không, không thể... Bởi vì cậu biết rõ, bất kể hiện tại cậu có nói như thế nào đi nữa, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng vào những gì mà cậu đã nói ra, sẽ cho rằng những chuyện mà cậu nói ra kia, chẳng qua chỉ là những chuyện do cậu đã thêu dệt một cách vô cớ,  bởi vì cậu muốn giải vây cho mình mà thôi.

Sự trầm mặc của cậu lại làm cho Nhiếp Tử Vũ không thể nghi ngờ, mặc nhiên coi đây là lời thú nhận của con trai. Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Ngôn dần dần chuyển thành màu trắng bệch, không sao nhịn được nữa, liền đưa tay lên vuốt ve gò má non mịn của con trai, nói lời nghe rất thấm thía: "Tử Ngôn, mẹ biết rõ con là đứa bé ngoan. Con làm những việc như vậy chẳng qua bởi vì con là một đứa con có hiếu, không đành lòng từ chối yêu cầu của cha mình mà thôi, đúng không con?" Cô đã đổ tất cả mọi sai lầm lên trên người Nhiếp Tử Phong.

Nhiếp Tử Vũ không đề cập tới tên của Nhiếp Tử Phong thì còn khá tốt. Vừa nghe mẹ nhắc tới Nhiếp Tử Phong, sắc mặt của Nhiếp Tử Ngôn thoáng cái liền trầm xuống. Lần đầu tiên, cậu không muốn truy hỏi chân tướng sự việc đối với mẹ mình, mà cảm thấy phẫn nộ vì mẹ đã tùy tiện theo đó mà hiểu lầm cha của mình. Cũng là hiện tại cậu mới hiểu được nguyên nhân vì sao ngày hôm ấy ở trong thư phòng, Tống Linh lại có biểu cảm và thái độ cực kỳ tự tin như thế.

Cậu lạnh lùng đẩy tay của Nhiếp Tử Vũ ra, nhìn thẳng vào mẹ với thái độ không vui, từ trong miệng nói gằn ra từng chữ từng câu một: "Cha con cũng không hề sai con làm gì chuyện gì hết! Mẹ phải biết, hết thảy những chuyện này đều do chú Tống Linh đã lừa gạt mẹ mà thôi! Làm sao mẹ có thể chỉ nghe thấy lời nói một phía từ chú Tống Linh mà đã phán cha tội chết như vậy chứ?! Cha con rất yêu mẹ, cha con chưa từng bao giờ làm ra những chuyện gì có lỗi với mẹ! Thậm chí trong vòng năm năm qua, mỗi khi nghĩ đến chuyện mẹ đã rời bỏ cha mà đi, cha đã đau lòng chết đi được, hận không thể nào tự sát ngay lập tức để chết cùng với mẹ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.