Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 226-4: Đại kết cục 2 (tiếp theo)



Năm nay nghỉ hè tới hơi trễ, so với năm trước chậm đến hơn một tuần.

Cũng trong ngày hôm ấy.

Tống Linh ngồi ở trong ghế sô pha, nhìn Nhiếp Tử Vũ đang ngồi ở phía đối diện cùng xem phim hoạt hình với Đường Đường, anh ta nhấc môi mỏng lên, hỏi: "Đường Đường, năm nay con muốn đi nơi nào để chơi?" Từ hồi Đường Đường mới bắt đầu được hai tuổi, mỗi một năm vào dịp nghỉ hè,  Nhiếp Tử Vũ đều sẽ đi du lịch với Đường Đường một lần.Lần này, Tống Linh cũng muốn tham dự thêm vào chuyến du lịch của hai mẹ con cô.

"Nước Mỹ ạ!" Đã sớm xác định được vị trí mà mình sẽ đi du lịch trong năm nay, Đường Đường liền nở một nụ cười rực rỡ, xán lạn, híp cả mắt trả lời.

Tống Linh gật gật đầu, tầm mắt dừng lại ở trên người của Nhiếp Tử Vũ biểu cảm vẫn như trước, không hề động đậy hay thay đổi dù chỉ một chút xíu. Còn Nhiếp Tử Vũ, mặc dù cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng mà từ khi Tống Linh nhìn chằm chằm vào cô, thì một giây kia cô cũng bắt đầu  có sự chú ý tới, chính là cô vẫn nhẫn nại một hồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn mãi cho đến khi cô bị nhìn chăm chú đến mức có chút chán ngấy, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn về phía anh, hỏi."Có chuyện gì sao?"

"Không có." Tống Linh khẽ cười lắc lắc đầu, mỉm cười liếc mắt nhìn cô hỏi tiếp: "Anh có thể ghé thêm vào chuyến đi của hai mẹ con không?"

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chợt sửng sốt, biểu tình có chút hoang mang."Tại sao anh..." Đột nhiên lại sao anh ta nghĩ đến chuyện muốn cùng đi du lịch với hai mẹ con cô như vậy nhỉ? Bởi vì mấy năm trước Tống Linh cũng chưa từng bao giờ đi du lịch cùng với hai mẹ con cô, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  mặc dù Đường Đường khóc lóc ầm ĩ muốn ba mình cùng đi, nhưng Tống Linh cũng chưa từng bao giờ chấp nhận đi cùng, nhưng mà lần này vì sao anh lại có thể chủ động yêu cầu được đi du lịch cùng hai mẹ con cô như thế? Nhiếp Tử Vũ thực sự không sao hiểu nổi, rốt cuộc Tống Linh đã suy nghĩ cái gì."Công việc của anh thì làm sao bây giờ?"

"Mấy năm vừa rồi cũng bởi vì công việc quá bận rộn, vì thế anh thật có lỗi khi đã không thể đi cùng du lịch cùng hai mẹ con em được, nhưng lần này anh đã sớm giải quyết xong xuôi tất cả mọi công chuyện rất tốt rồi." Tống Linh nói dăm ba câu đã giải quyết được mối nghi hoặc kia của Nhiếp Tử Vũ. 

"À ra vậy!."  Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, hướng ánh mắt nhìn vào Tống Linh đang nhìn cô vẻ đầy mong chờ, cô nói: "Nếu như anh thật sự không còn bị bận rộn công việc gì nữa. thì có thể nói, hai mẹ con em rất hoan nghênh anh gia nhập thêm vào chuyến du lịch lần này." Mặc dù giải thích của anh rất hợp lý, thế nhưng thật kỳ lạ, Nhiếp Tử Vũ vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó có cái gì không đúng.

*********************

Thời gian gấp rút trôi nhanh như nước chảy, chỉ chớp mắt một cái đã đến ngày xuất phát.

Ngoài cửa lớn, tài xế chuyên nghiệp đã mang hành lý của ba người Nhiếp Tử Vũ, Đường Đường và Tống Linh lên trên xe, Nhiếp Tử Vũ nắm tay Đường Đường chậm rãi đi từ bên trong ra đến bên xe, Tống Linh đi bên cạnh hai mẹ con cô thì lại là không ngừng nói những lời dặn dò với cô.

"Lúc này hãy còn sớm, còn cách thời gian máy bay cất cánh rất nhiều, hai mẹ con em hãy vào nội thành đi dạo một chút trước đi."

"Anh không đi cùng một lần với hai mẹ con em thành đoàn sao?" Nhiếp Tử Vũ hỏi.

"Ừ!" Tống Linh mỉm cười, gật đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Đã đến lúc anh có một chuyện cần phải giải quyết nốt, khoảng hai giờ chiều chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng đợi của sân bay nhé, được không?"

"Được." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, lúc cô đang định dắt tay Đường Đường xoay người rời đi, thì Tống Linh lại ôm chặt lấy hai bên cánh tay của cô. Nhiếp Tử Vũ nhìn lại Tống Linh vẻ khó hiểu, nhưng cô lại nhìn thấy cánh môi mềm mại của Tống Linh thoáng hé nở một nụ cười mê người, ngay sau đó rất nhanh, anh hơi nghiêng người xuống trên người cô, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng với tình huống này thì anh đã hạ xuống một nụ hôn lên trên má của cô, đồng thời cũng nhắc lại câu nói: "Không gặp không về."

Bởi vì xảy ra nụ hôn bất thình lình của Tống Linh, cho nên Nhiếp Tử Vũ nhất thời sững sờ ở tại chỗ. Bởi vì dù hai người đã ở chung đến năm năm rồi, đừng nói là một nụ hôn nhẹ, ngay đến cả một cái nắm tay giữa hai người cô như thế. Cô ngẩng đầu, tầm mắt phức tạp liếc nhìn về phía Tống Linh, khi cô nhìn thấy trong đáy mắt đen thẫm của anh kia thoáng hiện lên một vẻ dịu dàng ấm áp, thiếu chút nữa Nhiếp Tử Vũ đã cho là mình bị hoa mắt.

Tại sao anh lại muốn hôn cô? Còn có, vẻ dịu dàng ấm áp nơi đáy mắt khi nãy của anh, thực sự là anh muốn dành cho cô hay sao?

"Được rồi, thôi hai người đi nhanh đi." Nhìn biểu tình của cô như ngây dại ra như vậy, bất giác Tống Linh có chút không được tự nhiên, bình sinh đây là ần đầu ở trước mắt bao nhiêu người, anh đã hôn một người phụ nữ.

Bị Tống Linh giục gọi, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới định thần lại, cô gật gật đầu, sau đó liền mới kéo Đường Đường ngồi lên xe.

Đợi cho các cô ngồi yên vị trên xe xong, tiếp đó tài xế lúc này mới lên xe. Chiếc xe ô tô xa hoa Rolls-Royce chậm rãi chạy ra khỏi tòa biệt thự. Nhiếp Tử Vũ nhìn vào trong kính chiếu hậu nhìn Tống Linh đang chăm chú đang đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ rời đi, sau đó cô hé miệng lên tiếng dặn dò tài xếi: "A Trương, anh đừng đi nội thành vội, trước hết hãy đưa tôi đến bệnh viện một chút đã." Cô chờ đông chờ tây mãi, đến hôm nay chắc là đã có kết quả rồi...

****************

A Trương đưa Nhiếp Tử Vũ tới bệnh viện, sau đó Nhiếp Tử Vũ liền xuống xe, đi một mình vào trong bệnh viện. Chờ đợi mất gần đến mười lăm phút đồng hồ sau, giữa lúc A Trương định gọi điện thoại hỏi xem tình trạng của Nhiếp Tử Vũ thế nào, thì Nhiếp Tử Vũ lại xuất hiện ở trước mặt của anh.

"Phu nhân." A Trương lên tiếng chào, sau đó giúp cô mở cửa xe lên chỗ ngồi phía sau, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ chỉ nhìn vào trong xe, liếc nhìn qua Đường Đường đang ngồi trong đó đọc truyện nhi đồng một cái, sau đó cô quay đầu lại nhăn snhur với anh một câu.

"Bây giờ anh cứ tùy tiện đưa Đường Đường đi đến một nơi nào đó chơi đùa một hồi, tôi còn có một chuyện cần phải làm, một lúc nữa xong việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh đến đón tôi."

"Phu nhân ngài muốn đi đâu vậy? Để tôi đưa ngài đi đến nơi đó." A Trương đề nghị.

Nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Không cần đâu, chỗ đó ở cách đây rất gần, tôi chỉ đi vài bước đường là đã đến nơi rồi." Nói xong, cô cũng không đợi cho A Trương kịp phản ứng, lập tức xoay người hai chân liền thẳng tắp đi ra bên đường vẫy một chiếc taxi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.