Sau tiếng hét lạnh lùng kia thì toàn bộ mọi người ở bữa tiệc đều yên lặng như tờ. Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía bên này, khi thấy người cất tiếng thét kia là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Nhiếp Phong thì đều lấy làm kinh hãi.
Bởi vì tổng tài tập toàn Nhiếp Phong luôn luôn là người ôn nhu, hòa nhã, lúc này lại ở trước mặt mọi người tức giận như vậy thì hiển nhiên sẽ làm cho mọi người không khỏi có chút bất ngờ.
- A!
Một tiếng hét sợ hãi quen thuộc vang lên, Nhiếp Tử Vũ chỉ thấy một bóng người màu đen xẹt qua trước mắt, ngay sau đó lại nghe được một tiếng hỏi thăm đầy lo lắng:
- Lăng Lăng, em bị làm sao vậy? Có nặng lắm không? Có bị thương ở đâu không?
- Òa òa, chị!
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ở trước mặt mọi người Quan Lăng bị xấu hổ đến vành mắt ửng đỏ, xoay người một cái liền nhào vào lòng người kia.
Một giây kế tiếp, một ánh mắt sắt bén quay về hướng mình, Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bởi vì người con gái ôm chặt Quan Lăng trong lòng không phải là ai khác, chính là kẻ thù số một của cô, Quan Duyệt!
Không ngờ bọn họ lại chính là chị em.
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ cả kinh, nhịp tim nhất thời chậm hơn một nhịp.
Đang lúc suy nghĩ thì bất ngờ một lực mạnh nắm lấy cổ tay cô, còn chưa kịp phản ứng thì cô lại nghe được câu nói kiềm nén âm trầm của Nhiếp Tử Phong:
- Quan tiểu thư, có thể đi đến phòng họp rồi giải quyết được không?
Vì không muốn làm lớn chuyện, Nhiếp Tử Phong đề nghị.
Quan Duyệt liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của Nhiếp Tử Phong, chần chừ gật đầu một cái:
- Được!
Nói xong, Nhiếp Tử Vũ cũng không thể có quyền từ chối, Nhiếp Tử Phong kéo cô đi khỏi bữa tiệc.
Đã sớm bị tình huống bất ngờ này làm cả kinh, đầu Nhiếp Tử Vũ trống rỗng, không có giãy dụa gì, lúc cô kịp phản ứng thì đã nghe được lời đe dọa âm u lạnh lẽo của Quan Duyệt.
- Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Phòng họp, bầu không khí âm trầm dọa người.
Nhiếp Tử Phong bực bội tháo cà vạt ra, xoa xoa thái dương, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, lần lượt nhắc nhở bản thân nhưng sau khi nhìn Quan Lăng nhếch nhác ngồi trên salon, trốn vào lòng Quan Quyệt nức nở không dứt thì làm thế nào hắn cũng không bình tĩnh được.
Ánh mắt đau lòng kia từ từ chuyển qua lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ vẫn không có chút áy náy, hắn lạnh nhạt nói:
- Vũ Vũ, trước khi anh chưa nổi giận thì anh muốn em hãy xin lỗi Quan tiểu thư.
Vừa nghe thấy hắn mở miệng nhưng không phải là hỏi cô nguyên do mọi chuyện mà là muốn cô phải xin lỗi, lòng Nhiếp Tử Vũ rét lạnh, sau đó lại tức giận cự tuyệt.
- Không muốn! Dựa vào cái gì bắt em phải xin lỗi cô ta!
Sự hùng hồn của cô chọc tức Nhiếp Tử Phong, bất chấp tác phong, hắn gắt gao nhìn Nhiếp Tử Vũ chằm chằm, hét lên:
- Làm sai lại không xin lỗi, cái này là sự giáo dục từ nhỏ của em sao?
- Em chỉ nói xin lỗi khi cảm thấy áy náy thôi!
Nhiếp Tử Vũ không cam lòng rống lên, nhưng cũng vì vậy mà vành mắt ửng đỏ:
- Cái gì anh cũng không biết, anh dựa vào cái gì bắt em phải xin lỗi chứ?
Thấy đáy mắt cô rưng rưng nước mắt, lòng Nhiếp Tử Phong mềm nhũn, nhưng lại nghĩ tới việc năm lần bảy lượt nuông chiều cô, dạy dỗ cô trở thành xấu tính như vậy, nhất thời lại kiên định tâm tư, nói:
- Anh chỉ thấy em đẩy Quan tiểu thư, chẳng lẽ em nói em không làm sao?
Nhìn bộ dáng cường thế của hắn, Nhiếp Tử Vũ chỉ cảm thấy mình là một người ngu mới có thể trông đợi vào hắn.
- Ha ha ha!
Cô cười thành tiếng, vẻ mặt ai oán.
- Nói xin lỗi mau!
Nhiếp Tử Phong không chú ý tới sự tuyệt vọng trong mắt cô, kiên trì nói.
- Nếu như em nói có chết cũng sẽ không thì sao chứ?!
Dứt lời, đồng tử Nhiếp Tử Phong co giật, chần chừ một lát, dứt khoát nói:
- Vì không để cho em kiêu căng, ngang bướng, anh chỉ có thể đưa em ra nước ngoài!