Trong thời gian hai người yêu nhau thì lúc nào cũng không muốn rời xa.
Tuy là Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa phải là người yêu thật sự nhưng cũng rất khó để rời xa nhau. Nhưng vì không muốn để cho các trưởng bối phát hiện nên Nhiếp tử Phong cuối cùng cũng quyết định đưa Nhiếp Tử Vũ về Lãnh gia. Sau khi về đến nhà thì Lãnh Duy Biệt cũng không có phát hiện được bất cứ điều gì khác thường.
Tuy là Nhiếp Tử Phong nói cho Nhiếp Tử Vũ một tuần để suy nghĩ nhưng mà trên thực tế thì lại muốn vượt qua thời gian này.
Bởi vì lý do thi cuối kỳ nên Nhiếp Tử Vũ phải hết sức làm thật tốt, suốt bốn ngày trời không gặp Nhiếp Tử Phong, cô toàn tâm toàn ý học bài thi. Tất cả cũng chỉ vì muốn đạt được thành tích tốt nhất, sau đó được hắn khen ngợi.
Sáng thứ 3, sau khi kỳ thi kết thúc, Nhiếp Tử Vũ lại vội vàng về Lãnh gia dọn dẹp hành lý để chạy về Nhiếp gia, vừa năn nỉ đầu bếp nấu cho một bữa trưa thật ngon, nghĩ đến việc lúc Nhiếp Tử Phong thấy cô sẽ bị giật mình thì Nhiếp Tử Vũ lại cười không ngớt.
Nhiếp Tử Vũ mặc một cái áo yếm cực dễ thương cùng với chiếc váy ngắn với tâm trạng vô cùng hào hứng chạy đến phòng làm việc của tổng tài, đang lúc muốn giơ tay gõ cửa thì một giọng nói hờn tủi từ bên trong truyền ra, nhất thời làm cho cô ngừng lại việc gõ cửa.
- Phong, tại sao anh có thể đối với em như vậy? Em ở cạnh anh suốt 2 năm trời, hẳn là anh cần phải nói lý do thật sự cho em biết chứ?
Nhiếp Tử Vũ giật mình, lập tức nhận ra đây là giọng nói của thư ký của anh trai - An Xuyến. Nhiếp Tử Vũ cắn răng, cẩn thận đẩy cửa hé ra một tí, cố gắng dằn lòng để nghe tiếp.
Khe cửa càng lúc càng rộng, Nhiếp Tử Vũ thấy Nhiếp Tử Phong mặc bộ vest Armani đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, dáng vẻ đẹp trai vô cùng đang nhíu mày nhìn An Xuyến. Bởi vì An Xuyến đứng quay lưng với cô cho nên Nhiếp Tử Vũ không thấy được vẻ mặt của cô ta, nhưng cô có thể cảm nhận được người cô ta đang run run, tâm tình có vẻ không ổn định.
Ánh mắt Nhiếp Tử Phong sâu sắc thoáng lên vẻ lo lắng, tiếp đó lạnh lùng giễu cợt nói:
- An Xuyến, hẳn là em phải biết anh ghét nhất là loại người thế nào. Nếu như còn muốn được ở lại tập đoàn Nhiếp Phong thì anh khuyên em nên ngoan ngoãn nhận lấy tấm chi phiếu này, sau đó câm miệng lại.
Nam nữ hoan ái theo nhu cầu của bản thân thôi mà.
Hắn không phủ nhận giữa mình và An Xuyến có quan hệ với nhau, bởi vì hắn cũng là một người con trai bình thường, cần phải phát tiết. Nhưng bây giờ hắn đã xác định được tình cảm của mình với Vũ Vũ nên hắn không thể tiếp tục phóng túng như vậy được nữa.
Đôi môi mỏng cong lên, trong mắt Nhiếp Tử Phong có phần vui vẻ. Bản thân là một người suốt ngày quấn lấy phụ nữ nhưng không ngờ lại gục ngã trong tay một cô bé 15 tuổi, lại còn vì cô ấy mà giữ mình nữa chứ. Về điểm này, Nhiếp Tử Phong cũng không cảm thấy không ổn mà ngược lại còn cảm thấy rất đáng để tự hào.
Nhưng mà An Xuyến cũng không bởi vì câu nói kia của hắn mà thỏa hiệp, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, khẩn cầu nói:
- Em sẵn lòng ở cạnh anh, cho dù sao này anh cưới Quan tiểu thư đi nữa thì em cũng không quan tâm đến thanh danh của bản thân, tiền tài địa vị hay mọi thứ em đều không muốn, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh mà thôi.
Đối với người con trai mà cô đã yêu suốt 2 năm qua, An Xuyến không hề quan tâm đến tôn nghiêm của bản thân.
Sự cố chấp của anh làm cho Nhiếp Tử Phong có chút bực bội, nhíu mày, mặt giận tím tái, nói:
- Cô còn không hiểu chuyện hay sao? Từ nay về sau tôi không cần cô nữa!
Nghe vậy, sắc mặt An Xuyến nhất thời tái xanh. Đột nhiên, cô kích động lắc đầu liên tục, tiếp đó nghẹn ngào thét to:
- Không, anh làm sao có thể không cần em chứ? Anh đã nói chỉ có em mới có thể mang lại cho anh khoái cảm thật sự mà, chẳng lẽ anh đã quên hết rồi sao?
Cô không tin, cô thật sự không tin được.
- Em đối với anh vẫn còn có cảm giác. Để cho em thử một chút thì anh liền có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của em đối với anh.
An Xuyến nói xong, xoay người tiến lên, kéo váy, nhón chân bước qua ngồi trên đùi của hắn.
Ngoài cửa, Nhiếp Tử Vũ cũng không còn kiềm chế được nữa, "ầm" một tiếng, đẩy cửa xông vào phía bọn họ, đồng thời gầm nhẹ nói:
- Anh ấy đã không còn cần cô nữa, còn không nhanh leo xuống khỏi người anh ấy.