Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 70: Gặp lại



Cám ơn @nâm không cao, @pewuy1506, @Diep Han Nhi Tuyet, @Sakura_2016, @Ngọc Hân_5294, @hânhânn đã ủng hộ nhiệt tình nhá!!!

Editor: Táo đỏ phố núi

Đem hành lý của cô chuyển vào bên trong khách sạn mà chính mình đã đặt từ trước, Lãnh Duy Biệt bớt chút thời gian đến đón ở sân bay sau đó quay trở về công ty. Trước khi đi vẫn không quên nói cho Nhiếp Tử Vũ địa chỉ công ty nhà mình, muốn cô không có việc gì thì đến tìm mình. dfien ddn lie qiu doon

Sau khi Lãnh Duy Biệt đi khỏi, Nhiếp Tử Vũ dọn dẹp lại rồi sau đó đi rửa mặt chải đầu, thời gian cũng đã tới bốn giờ chiều. Sau khi nhìn thời gian cũng đã tới lúc rồi, cô mới cầm điện thoại lên sau đó bấm một dãy số đã lâu không gọi.

"Alo?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói cáu kỉnh.

"Ừ, mình là Nhiếp Tử Vũ."

"Nhiếp Tử Vũ? Có chuyện gì? Có chuyện gì thì mau... Nhiếp Tử Vũ?!!!" Sau đó đầu dây bên kia truyền tới tiếng đồ vật va chạm ầm ầm không biết nói cái gì, đột nhiên liền hét lên: "Cậu còn dám gọi điện thoại cho mình? Nhiếp Tử Vũ, có phải là cậu không muốn sống nữa không! Vô cớ biến mất ba năm, bây giờ lại gọi điện thoại tới cho mình, xem..." dfien ddn lie qiu doon

Tự biết mình có lỗi, thừa dịp cô ấy bắt đầu nổi bão, Nhiếp Tử Vũ vội vàng giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, cậu xem, không phải là mình đang gọi điện thoại cho cậu hay sao!"

Đầu dây bên kia tiếng mắng chửi im bặt lại, im lặng một lát, không cam tâm tình nguyện nói: "Được rồi, tha thứ cho cậu đó. Nhưng mà cậu phải nói cho mình biết ba năm nay cậu đã trốn đi đâu!" Die^n dan & le^ê quy/y do^n.

Vừa nghe thấy tha thứ cho mình, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới thể hiện mục đích của mình: "Lát nữa có rảnh không? Chúng ra ra ngoài gặp nhau đi."

"Ừ, được đó, nhưng mà … Lát nữa mình mới tan tầm."

"Tan tầm?" Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.

"Mình đang đi làm ở công ty anh trai mình …, có quy định là năm giờ mới có thể tan tầm. Đúng rồi, nếu không thì cậu tới công ty chờ mình? Địa chỉ là …" Không cần biết là Nhiếp Tử Vũ có đồng ý hay không, đối phương vẫn đọc lên một địa chỉ cho cô.

Cẩn thận ghi nhớ lại địa chỉ, Nhiếp Tử Vũ cười hẹn gặp lại.

Thay quần áo xong, Nhiếp Tử Vũ nghĩ tới Triệu An Nhã, bạn bè ngày xưa, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào. Cầm lấy túi xách, kiểm tra lại một lần nữa đồ đạc mang theo không quên cái gì, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng.



Hai mươi phút sau, Nhiếp Tử Vũ đi tới địa chỉ như lời của Triệu An Nhã nói. Đi tới trước quầy tiếp tân nói mục đích tới đây, sau khi thông báo xong cô mới được đi lên. Cô thư ký dẫn cô đi lên lầu, nói Triệu An Nhã đang họp, cho nên tạm thời để cô đi tới phòng nghỉ để chờ. Dienxdandf Kê quyu dong.

Nhiếp Tử Vũ buồn chán lật đi lật lại mấy tờ báo tạp chí xong, nhân tiện đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ.

Đi tới giữa đại sảnh, cô nhàm chán xem xét xung quanh, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể nhìn thấy bạn mình ngay lập tức, trong lòng liền không thể nào bình tĩnh được. Dienxdandf Kê quyu dong.

Nhớ tới trước kia, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè là Triệu An Nhã lại kéo cô đi ra ngoài chơi đùa, bây giờ lại đến công ty của nhà mình đi làm, Nhiếp Tử Vũ không khỏi có chút buồn phiền, xem ra tất cả đều đã thay đổi rồi.

Đang suy nghĩ, chợt có tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn vang lên ở sau lưng.

Nhiếp Từ Vũ theo tiếng động đó nhìn qua, chỉ thấy một đoàn người ăn mặc lịch sự cả trai và gái bước ra khỏi phòng họp. Con mắt của Nhiếp Tử Vũ sáng lên, đang nhìn tới một Triệu An Nhã mặc bộ quần áo âu phục màu trắng ở trong đó nở nụ cười, nhưng mà cô còn chưa cười được mấy giây, sau đó ánh mắt vô tình liếc nhìn đến người đàn ông dẫn đầu, nụ cười liền ngưng động trên môi.

Là anh!

Tuy bộ dạng của anh so với ba năm trước có chút chênh lệch, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ liếc mắt liền nhận ra người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần kia.

Một mái tóc màu đen như mực được vuốt keo cố định ngược lên trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, gương mặt tuấn lãng như được đẽo gọt, ngũ quan sắc xảo giống tây, mỗi một góc cạnh trên mặt đều lộ ra vẻ nam tính, so với ba năm trước anh càng chững chạc và hấp dẫn hơn. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Nhìn thấy anh từng bước từng bước đi về phía mình, cả người của Nhiếp Tử Vũ ngơ ngẩn. Những tiếng nói chuyện ở xung quanh cô cũng không nghe thấy, trong mắt ngoại trừ anh ra cô không nhìn thấy bất kỳ người nào.

Cô muốn xoay người né tránh, nhưng mà hai chân lại giống như bị cố định ngay tại chỗ, không thể động đậy. Mắt nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, tim của cô đập rất nhanh, giống như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Ngay lúc giữa hai người còn cách nhau khoảng nửa thước, thì anh cũng dừng lại.

Đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào đôi mắt kích động của cô, lúc Nhiếp Tử Vũ đang cẩm thấy sợ hãi vì không biết anh muốn làm gì, thì anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra vòng qua người của cô, cứ như vậy mà đi qua. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Đúng vậy, cứ như vậy mà đi tới!

Không do dự, cũng không dừng lại! Thậm chí lúc Nhiếp Tử Vũ nhớ lại, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của anh có một chút thay đổi nào cả.

Bởi sự thật này, nên Nhiếp Tử Vũ như đông cứng lại tại chỗ. Cô quay đầu ngu ngốc nhìn về phía anh rời đi, nét thê lương nhuộm lên đôi mắt của cô.

Anh hận cô! Hận đến mức thậm chí anh không muốn nhìn cô thêm lấy một chút! Đủ cho thấy anh đã hận cô nhiều đến mức nào! điễnn dàn nên quýndon.

Nhưng mà, cô nên cảm thấy may mắn không phải sao? Bởi vì cô đã thành công khiến cho chính mình rời xa khỏi thế giới của anh, nhưng mà không biết vì sao, cô lại cảm thấy thống khổ và đau lòng giống như trái tim của mình được nghiền nát ra vậy.

"Vũ Vũ, cậu không sao chứ?" Nhìn theo Nhiếp Tử Phong mang theo rất nhiều cấp dưới rời đi, lúc này Triệu An Nhã mới có thời gian. "Sắc mặt của cậu không được tốt lắm, có phải có chỗ nào không khoẻ không?" Lần nữa gặp lại, Triệu An Nhã vẫn cực kỳ quan tâm cô.

"Mình…" Nhiếp Tử Vũ từ từ quay đầu nhìn về phía cô ấy, nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của Nhiếp Tử Phong, trong lòng nhất thời cảm thấy đau nhói. Nhưng không muốn để cho cô ấy phát hiện ta sự khác thường của mình, cô lắc đầu nói: "Mình không sao." điễnn dàn nên quýndon.

Nghe vậy, Triệu An Nhã nhíu nhíu mày lại, bỗng nhiên nghiêm mặt, dùng lực nện lên bả vai của Nhiếp Tử Vũ một cái.

"Con nhỏ xấu xa chết tiệt này, mau khai thật đi, ba năm nay cậu đã đi tới nơi nào! Không tới trường học, điện thoại thì không liên lạc được, mình tới nhà cậu hỏi tung tích của cậu, người giúp việc nhà cậu lại còn nói không có người nào như vậy! Rút cục thì đã xảy ra chuyện gì vậy!"

Không có người nào như vậy? Diễng đáng ele quiý don.

Nhiếp Tử Vũ cố nén nở một nụ cười chua xót. Lắc đầu nói: "Nói ra dài dòng lắm, chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó từ từ lại nói tiếp."

"Ừ." Triệu An Nhã gật đầu đồng ý, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, đột nhiên bĩu môi nói: "Xem ra không chỉ có anh trai cậu thay đổi nhiều, mà cậu cũng thay đổi rồi." So với trước kia càng đẹp hơn gấp bội.

"Hả?" Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô ấy: "Anh trai mình… Anh ấy thay đổi như thế nào…" Diễng đáng ele quiý don.

"Trưởng thành chính chắn hơn rất nhiều." Triệu An Nhã nghiêng nghiêng đầu, vừa suy nghĩ vừa nói: "Trước kia, chuyện quan hệ lăng nhăng của anh ta xuất hiệu trên báo rất nhiều, bây giờ cơ bản chỉ nhìn thấy thành tích của anh ta, còn nữa bâu giờ trở nên lạnh lùng hà khắc hơn rất nhiều, cậu không biết đâu, vừa nãy giám đốc bàn bạc với anh ta, khuôn mặt của anh ta lạnh lẽo không nói một câu, lạnh giống như một khối băng. Đúng rồi, không biết anh ta bị làm sao, tại sao lại trở nên như vậy nhỉ?"

Bởi vì lời nói của cô ấy, Nhiếp Tử Vũ nhíu mày, trở nên ngẩn người.

"Vũ Vũ?" Triệu An Nhã kêu lên. Diễng đáng ele quiý don.

"Hả?" Lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hoàn hồn trở lại.

"Cậu ngây ngốc cái gì vậy." Triệu An Nhã bĩu môi, sau đó lập tức ôm lấy cánh tay của cô nói: "Đi thôi, mình còn muốn nghe lời giải thích của câu đó." Nói xong, lôi kéo cô đi về phía thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.