Mấy ngày sau đó Hoắc Dạ phân phó người làm chăm sóc Thiện Ngôn, còn riêng anh thì cứ như tránh mặt cậu vậy, anh rời nhà lúc cậu vẫn còn ngủ và trở về khi cậu đã say giấc. Thiện Ngôn khó chịu rất muốn nói chuyện với Hoắc Dạ nhưng cậu có làm thế nào Hoắc Dạ cũng không chú ý đến cậu. Thiên Ngôn đỏ mắt nhìn Hoắc Dạ ung dung như không có gì xảy ra sau khi làm việc đó với cậu.
Đã vậy cậu cũng chẳng cần để tâm làm gì, Cứ như vậy một tháng trôi qua đến khi chân Thiện Ngôn đến ngày tháo băng.
“ Thiếu gia, hôm nay Thiện thiếu gia tháo băng.”
Hoắc Dạ gấp quyển sách lại, khoát tay bảo người ra ngoài, mấy ngày nay vì công việc bận rộn cũng một phần vì chuyện hôm trước khiến anh khó xử khi đối mặt với cậu nên cố ý lẫn tránh Thiện Ngôn.
Ngoài mặt là giao phó cho người làm săn sóc Thiện Ngôn nhưng Hoắc Dạ vẫn lắp camera mini trong nhà để có thể nhìn thấy cậu dễ dàng hơn. Hoắc Dạ xoay người lấy áo khoác, lãnh đạm nói với thư ký “ Lịch trình hôm nay hủy hết cho tôi, không việc gì đừng tìm tôi.”
“ Tổng giám đốc tiệc rượu tối nay rất quan trọng ngài không thể không đi a” thư ký Tôn thầm nuốt nước mắt cầu nguyện.
Hoắc Dạ lạnh lùng nhìn cô, ý như tôi nói chưa rõ hay sao. Với thâm niên là thư ký lâu năm nhất Tôn Lệ sao có thể không hiểu ánh mắt đó được, vì thế cô đành ngậm đắng nuốt cay gật đầu cười tươi “ Tôi đã hiểu, Tổng giám đốc đi thong thả.”
Nhác thấy Hoắc Dạ đã đi khỏi, cô đành xin lỗi ngàn vạn lần với người cô sắp gọi điện, biết sao được, có phước cùng chịu có nạn thì anh đi đầu a.
“ Mạc Tư, tối nay 8h, Khách sạn Quốc tế, anh đi dự tiệc rượu. Không trốn được đâu nên anh đừng mơ mà trốn tránh với tôi. Đừng hỏi tôi lý do, cũng đừng oán than tôi a~, có trách hãy trách Hoắc tổng nha..”
Mạc Tư tay đang ôm bảo bối trong lòng vừa nghĩ tối nay dẫn bảo bối đi đâu hâm nóng tình cảm thì nhận được điện thoại của Tôn Lệ, nhịn không được chửi thề một câu.
“ Con mẹ nó, đại thiếu gia đây xin nghỉ phép vẫn dính đạn là thế nào?”
“ Mạc thiếu yêu dấu, nếu ngài muốn đi Amazon nghiên cứu cây cỏ thì cứ việc ở nhà. Vậy nha, bye ~” Tôn Lệ nhanh chóng ngắt điện thoại lòng thở phảo nhẹ nhõm.
Mạc Tư gào rú như sói bị bỏ đói, ôm lấy Bạch Hiên mà khóc hu hu cho số phận bạc bẽo, vừa khóc vừa gào rú “ Hoắc Dạ, tên hỗn đản đáng ghét”, Bạch Hiên nhịn cười muốn nghẹt thở, nhìn lão chồng nhà cậu bây giờ có khác gì tiểu cô nương bị người ức hiếp không chứ.
Trở lại căn hộ nhà Hoắc Dạ, Thiện Ngôn đứng ngồi không yên lắc lư trên ghế sopha, hôm nay ngày cậu được tháo băng không biết tên mặt liệt kia có về đưa cậu đi không nữa. Thở dài một hơi não nề, Thiện Ngôn ngoắc Bao Bao cọ cọ lên lông cậu bé, rõ ràng là rất ghét nhưng tại sao lại mong chờ như thế.
“ Thiện thiếu gia, đến giờ rồi ạ.” bác quản gia nhà lớn cũng được dời qua đây chăm sóc Thiện Ngôn.
“ Vâng, cháu biết rồi ạ.” Thiện Ngôn ảo não lắc lư thân mình ngồi dậy, vỗ vỗ mông Bao Bao vài cái tạm biệt rồi ra cửa rồi mang giày.
“ Chân bó như khúc bánh giò còn muốn mang giày?”
Thanh âm lành lạnh quen thuộc truyền từ trên đỉnh đầu, theo quán tính cậu ngửa đầu lên là đôi mắt đen sắc lạnh đẹp đến mê người kia, đã mấy tuần không gặp hình như Hoắc Dạ trong gầy hơn thì phải, mặt cũng góc cạnh hơn rồi. Hoắc Dạ cúi người thấp hơn nheo mắt nhìn ai kia trắng trợn ngắm mình đến si ngốc.
“ Nhớ tôi đến vậy sao? ”
Thanh âm kia một lần nữa truyền đến bên tai, Thiện Ngôn luống cuống cúi đầu xuống nhưng vì khoảng cách khá gần nên Hoắc Dạ hạnh phúc lãnh trọn một cú vào cằm. Thiện Ngôn xoa xoa đầu mình nhăn nhó, lén nhìn sang Hoắc Dạ mặt đen xoa xoa cằm.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, ai bảo anh cúi sát quá làm gì chứ?”
Tay xoa xoa chỗ bị đụng đau, Thiện Ngôn mắt nheo lại bực tức lách người đi về phía sopha. Hoắc Dạ thấy cậu lách người muốn trốn, khóe miệng nhếch tựa phi tựa tiếu giữ tay câu lại cúi người hôn lên đôi môi mềm nhỏ kia. Thiện Ngôn vì tập kích bất ngờ hai mắ mở to kinh ngạc. Cảm giác này sao lại.. Thiện Ngôn nhất thời nhất thời không rõ được.
Nụ hôn mang theo một chút nhớ nhung, một chút ngượng ngùng, cảm giác hạnh phúc này Tại sao hôn môi với người này cậu lại như vậy, chẳng hề chán ghét như cậu từng nghĩ ngược lại. Vài ngày không gặp cậu, không được ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn này khiến anh muốn phát điên lên được nhưng vẫn phải kiềm chế dục vọng cùng nỗi nhớ này thật bức người khác điên lên mà.
Sau nụ hôn cuồng nhiệt ấy Hoắc Dạ ôm chặt Thiện Ngôn vùi đầu vào cổ cậu hít hà hương thơm quen thuộc, khẽ nói “Tôi thật sự nhớ em đến phát điên lên được.”
Thiện Ngôn đờ người, trong tim như có dòng nước mát lạnh chảy len lỏi chảy qua, cậu thật sự cũng có một chút nhớ Hoắc Dạ nên lúc này ngoan ngoãn cho anh vùi đầu cọ cọ ở hõm cổ mình. Tuy cảm giác này rất thoải mái nhưng mà chân cậu hơi tê, cả eo cũng hơi mỏi do phải chống đỡ thân ảnh 1m85 kia.
“ Này, chân tôi phải tháo băng, muộn giờ rồi.”
“ Tôi đưa em đi.” Nói đoạn Hoắc Dạ bế bổng cậu lên, hôn nhẹ vào trán cậu tiêu sái xuống lầu đến viện.
******
“ Ấy chà, tiến độ lành vết thương của cậu cũng nhanh đấy tiểu khả ái, sức khỏe phục hồi cũng khá tốt, xem ra lão Hoắc chăm cậu cũng tận tâm lắm.” Nghiêm Phong nở nụ cười ôn nhu khiến gương mặt anh càng thêm đẹp trai rạng ngời.
Thiện Ngôn bản tính mê trai nổi lên cứ nhìn rồi ngắm Nghiêm Phong bất chấp khí lạnh tỏa ra từ Hoắc Dạ.
“ Tiểu khả ái có phải bị anh câu dẫn rồi không? Sao muốn về nhà với anh không hả?” Nghiêm Phong nhếch mày cười cười.
“ Anh cười lên trông siêu đẹp trai nga~ Cứ như là bác của bạn tôi vậy. Siêu cấp soái ca, ôn nhu ấm áp.” Thiện Ngôn hai mắt sáng rực đắm chìm trong nhan sắc mà cậu vô tình không biết đã chọc giận ai kia đến mức đen mặt.
“ Ầy chà.. thật vậy ư? Vậy gả cho anh đi, anh cho em ngắm anh mỗi ngày.” Ngiêm Phong được dịp thấy Hoắc Dạ mặt lúc xanh lúc đen đương nhiên là không bỏ qua cơ hội chọc anh rồi.
“ Được không?”
“ Cậu đủ bản lĩnh?” Hoắc Dạ trầm giọng hỏi
Nghiêm Phong đúng là điếc không sợ súng, cùi không sợ lở vẫn tiếp tục cười giỡn với Thiện Ngôn mặc cho sát khí liên tục tỏa ra sau lưng.
“Y tá Lam dẫn em ấy ra ngoài lấy thêm thuốc đi, nhớ cẩn thận bảo bối của tôi còn yếu lắm đấy.”
Nghiêm Phong đưa toa thuốc cho y tá Lam cười nháy mắt với Thiện Ngôn vẫy tay tiễn cậu ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, Nghiêm Phong thôi vẻ cười cợt trên mặt, nét nghiêm túc hiện trên gương mặt tuấn lãng, Nghiêm Phong đưa hồ sơ bệnh án Thiện Ngôn cho Hoắc Dạ. Hoắc Dạ nhíu mày không hiểu ý Nghiêm Phong muốn gì.
“ Xem không hiểu à?” Ngiêm Phong chậc lưỡi “ Máu tụ ở não em ấy theo dự đoán ban đầu của tôi năm tháng đến một năm phải không? Nhưng nhìn các tụ máu rời rạc này đi, đang dần tan đi rất nhanh, nhưng vấn đề tôi đang lo lắng là có một vài tụ máu chèn ép dây thần kinh não có thể cần giải phẫu nếu dùng thuốc không tan hết. Hiểu không?”
Hoắc Dạ cầm chặt hồ sơ bệnh án của Thiện Ngôn, đôi mày nhíu chặt lại ánh mắt đau xót khẽ động “ Sẽ không nguy hiểm gì chứ?”
“Hả?” Nghiêm Phong đang nhìn hình X-quang trên bảng ngớ người bất ngờ không hiểu được Hoắc Dạ muốn hỏi điều gì.
“ Phẫu thuật, nguy hiểm bao nhiêu?”
“ Không sao, cậu phải tin tay nghề tôi chứ.” Nghiêm Phong vỗ ngực tự đắc
“ Vì là cậu nên tôi không tin tưởng.” Hoắc Dạ chỉnh lại áo vest, cầm tập hồ sơ ra ngoài tìm Thiện Ngôn bỏ lại Nghiêm Phong một cục tức to đùng.
“ Ơ hay tên này ăn nói thế đấy, cậu không biết tôi là ai à? Bác sĩ giỏi nhất khoa thần kinh đấy, hừ, chẳng nể mặt gì cả.”
Hoắc Dạ theo lời chỉ dẫn của y tá đến quầy lấy thuốc tìm Thiện Ngôn. Cậu hôm nay mặc một chiếc áo thun trắng khoác ngoài là chiếc áo khoác len mỏng, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính, từng vạt ánh nắng mỏng chiếu rọi trên gương mặt thiên thần của cậu, khung cảnh đẹp đẽ ấy tại sao lại khiến trái tim Hoắc Dạ như bị ai bóp nghẹn đến như vậy? Nếu Thiện Ngôn thật sự rời khỏi anh thêm lần nữa, nghĩ anh cũng chẳng có can đảm để nghĩ thêm, Hoắc Dạ cứ đứng đấy tựa vào tường si ngốc nhìn Thiện Ngôn chơi đùa với ánh nắng như thiên thần lạc đường nơi nhân gian vẫn mãi ham chơi không muốn quay về thiên đường.
Thiện Ngôn sau khi lấy được thuốc bất giác quay lại nhìn thấy Hoắc Dạ đang tựa vào tường trầm tư điều đó, cậu lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc này, Hoắc Dạ vẫn như một điều bí ẩn mà cậu cần tìm ra lời giải. Thiện Ngôn cảm thấy con người trước mặt kia không còn đáng ghét, bá đạo nữa mà ngược lại mang một sự cô độc như màn đêm không thấy ánh sáng. Ngực cậu bỗng nhói một hồi.
Cảnh tượng tuyệt mỹ kia tất nhiên là hút không ít nữ nhân trong bệnh viện rồi, các cô y tá, bệnh nhân lé lút lấy điện thoại chụp lại, xôn xao bàn luận xem Hoắc Dạ đã có bạn gái hay chưa, cũng có vài người nhận ra anh là đại thiếu gia Hoắc thị nếu đem ảnh này up lên mang sẽ được nhiều người quan tâm đây.
Thiện Ngôn nhíu mày thầm nghĩ tên mặt than này lại câu dẫn thiếu nữ nhà người ta rồi.
“Này, về không hay ở đây câu dẫn người khác?” Thiện Ngôn cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng.
Hoắc Dạ thôi ngây ngốc nhìn Thiện Ngôn, anh bước đến nhẹ nhàng xoa đầu cậu cười nhẹ “ Về nhà thôi, bảo bối.”
Tim Thiện Ngôn bỗng nhiên hụt một nhịp, hai má cậu nóng dần lên nhịp tim cũng nhanh hơn, hai tay ôm ngực cúi đầu cực lực né tránh ánh mắt như thủy triều kia. Hoắc Dạ ôn nhu cười ôm cậu vào lòng mặc mọi ánh nhìn mọi người ở đấy. Thiện Ngôn bây giờ như người trên mây để mặc Hoắc Dạ nắm tay cậu rời đi trước biết bao ánh mắt trầm trồ của mọi người.
“ Ngày mai báo chí lại có tin hot rồi đây.” Nghiêm Phong chậc lưỡi lắc đầu.
______________________________________
Hello các tình yêu của tui, mọi người còn nhớ tui hông hay đã quên tui mất tiêu rồi í í í~~~
Mấy nàng đừng quá trông chờ vào khả năng ra chương mới của tui, huhu, hông lại hờn giận tui mất.
Quà muộn của tui tặng mọi người nhân dịp Tết Đoan Ngọ vui vẻ nhaaaa~~