Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi

Chương 13: Quyết định tiến vào giới giải trí



Đối với lời hứa hẹn bất thình lình của cậu, Cung Phi Vũ có chút được sủng mà lo.

Hắn đè lại bả vai của cậu, nghiêm túc hỏi: ” Em có biết muốn cùng một người bên nhau trọn đời là có ý gì không?”

“Tất nhiên là em biết.” Tiểu Lam vô cùng bất mãn vì bị xem thường, bĩu môi hô lớn.

Con ngươi xinh đẹp trong trẻo của Cung Phi Vũ bỗng chốc trở nên lạnh lùng u ám, hắn đè thấp giọng, hỏi: “Vậy em nói xem ý của nó là như thế nào.”

Tiểu Lam thẹn thùng, trốn tránh ánh mắt giống như dã thú của Cung Phi Vũ, ôn nhu trả lơi: ” Là muốn thành hôn, phải….”

Còn chưa nói xong, liền bị nụ hôn kích động của Cung Phi Vũ nuốt vào trong, oa, cậu quả thật là hiểu được?

“Ân, em”

“Ngoan, nhắm mắt lại.” Lúc này Cung Phi Vũ đã hiểu rõ âm thanh trầm thấp tràn ngập ôn nhu, ngữ khí lừa gạt làm cho cậu đỏ ửng cả khuôn mặt.

“Nhưng mà, em, ân ân.” Tiểu Lam bất mãn giãy dụa, cậu còn chưa có nói xong đâu!

Nửa tiếng sau, Cun Phi Vũ mặt mày hớn hở đi đến công ty.

“Chào, Boss.” Nữ nhân viên theo thói quen chào hỏi.

“Chào.” Cung Phi Vũ tâm tình tốt phá lệ chào lại một câu.

Nữ nhân viên không thể tin nhìn nhóm đồng sự, mở to mắt, không phải bà nghe nhầm chứ! Chắc chắn không phải đâu!  

Vì thế.

“Chào, Boss.”

“Chào.”

“Wao, dĩ nhiên đây là thật.

“Chào, Boss.”

“Chào.”

“Chào, Boss.”

“Chào.”

......

“Chào boss.”

Rốt cuộc ý thức được sự bất thường của đám nhân viên Boss lạnh lùng liếc mắc mỗ nhân viên đang hướng hắn chào hỏi.

“Trở về làm việc.”

Mỗ nhân viên: a a a, tại sao lại đối với tôi như vậy…

Thấy Boss nhà mình đến, trợ lý Đường Ngư Ngư bật người đứng lên, ngọt ngào cười nói: “Chào Boss.”

“Ừ, gọi quản lý Đức lên đây.”

“Vâng.”

Nhìn thấy văn kiện trùng trùng điệp điệp trên bàn làm việc, Cung Phi Vũ cảm thấy đau đầu lấy tay đe nhẹ huyệt thái dương, đã lâu như vậy, hắn vẫn không thể nào thích công việc này, lúc trước nhận lời là vì để chúng minh cho cha mẹ thấy hắn là người có năng lực, nhưng mà bây giờ có thêm cậu, phải lo lắng thêm những chuyện về sau.

“Lão bản, ngài tìm tôi.” Quản lý Đức nơm nớp lo sợ gõ cửa, gõ một hồi, cảm thấy bản thân hôm qua rốt cuộc là não tàn tối mức nào lại đi tranh cãi cùng ông chủ, mình còn phải lo cho cha mẹ nữa!

“Ừ, đến bãi đỗ xe dẫn Tiểu Lam lên đay, nếu người khác hỏi cậu cứ nói là người thân trong gia đình.” Cung Phi Vũ đem chìa khóa ném ra sau, lạnh giọng phân phó.

“hả?” Quản lí Đức không phản ứng, há hóc mồm nhìn về phía Cung Phi Vũ tràn đầy nghi ngờ.

Cung Phi Vũ ngẩng đầu, nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đức, ghét bỏ nhíu mày, nhìn biểu tình này quả nhiên là muốn nhìn thấy mặt.

“Cậu không nghe hả?”

“Dạ.” Đức thành thật gật đầu.

“Vậy có nhớ kỹ lời tôi nói không?” Cung Phi Vũ caoo giọng hỏi.

Đức sợ hãi gật gật đầu, vội vàng giúp Boss tâm trạng thất thường đóng cửa lại, nhanh chóng đi đến nhà xe. Là tên nào nói hôm nay Boss tâm trạng tốt, mau ra đây, ta cam đoan sẽ đánh chết ngươi.

Dùng tốc độ phi thường nhanh chóng tìm được chiếc Bugatti của Boss, Đức nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng mở cửa xe.

“Đừng sợ, đừng sợ, là tôi! Chúng ta hôm qua còn gặp nhau.” Đức cười nịnh nọt, lấy kinh nghiệm nhiều năm của y, cậu bé này cùng Boss quan hệ không bình thường, nói không chừng đây chính là phu nhân tương lai.

“Anh là ông chú kia?” Tiểu Lam nhìn kỹ, cảm thấy quen quen, chần chờ hỏi.

Ông chú…Ha ha! Không chấp nhất trẻ con, không chấp nhất trẻ con.

“Đúng vậy, tôi chính là đại ca ca đó! Nhanh nhanh nhanh, Boss bảo anh đến đón em.”

Tiểu Lam lúc này mơi biết được cách gọi “đại ca ca” rất là phổ biến, trong lòng quyết định tìm một cách gọi thật đặc biệt dành cho Cung Phi Vũ.

“Ừ, được.” Tiểu Lam không cảm nhận được ác ý từ người này, liền vâng lời xuống xe.

Đức lấy chìa khóa ra, vẻ mặt nghiêm túc khóa cửa chiếc Bugatti! Đến bao giờ y mới sở hữu được chiếc xe loại này! Không thì y cũng cầu được bao dưỡng??

“Ông chú, đi thôi.”

“Ừm, đi đi.” Thu hồi lại tâm tư của mình, y vội vàng đuổi theo Tiểu Lam, trộm nhìn cậu, không khỏi cảm thán nói, không biết thiên phú thế nào, nhưng ngoại hình thì thật là xuất sắc.

Nhớ đến phản ứng của lão bản ngày hôm qua, chính là cho…y thêm 10 lá gan nữa cũng không dám nhắc lại việc này.

“Wao, cậu bé thật xinh đẹp.”

“Thật sự 诶, là nhỏ ngôi sao nhỏ tuổi à?”

“Thật muốn sinh một cậu bé như vậy, rất hoàn mỹ.”

………………………..

Nhóm nhân viên hâm mộ thảo luận, Đức không khỏi tự hào đứng thẳng.

“Quản lí Đức, cậu bé này là?”

Rốt cuộc cũng có người tới hỏi, quản lí Đức kiêu ngạo nói: “À, đây là con cháu trong nhà, tôi dẫn theo đến đây chơi.”

“Mang theo trẻ con đi làm, bị Boss phát hiện cậu liền tiêu.” Một người vui sướng khi người gặp họa nói.

Quản lí Đức cười lạnh khinh thường nói: “Lo cho bản thân mình cho tốt đi!” Dứt lời liền kéo bàn tay nhỏ bé đang xem náo nhiệt của Tiểu Lam đi, mười phần tức giận đi vào thang máy dành cho tổng tài, dưới cái nhìn hâm mộ của mọi người đi khuất.

“Ông chú, chú thật vui vẻ?”

“Em làm sao biết?”

Tiểu Lam: Có mắt sao không nhìn?

Đức không có bỏ qua ánh mắt của Tiểu Lam, đột nhiên hạ giọng nói: “Em không muốn biết tại saotooi lại nói em là người thân của tôi sao?”

“Tại sao phải hỏi?” Dù sao cũng không phải là thật.

Được rồi! Đức không nói gì, y đã hiểu ra tại sao hai người đến cùng nhau.

“Cốc, cốc, cốc, lão bản tôi đã mang người tới.”

“Tiểu Lam vào đi.’

Đức vừa mới tươi cười, tâm tình không khỏi u thương, tại sao lão bản lại thể hiện thái độ ghét bỏ rõ ràng như vậy? Không thể nào tốt hơn một chút sao? 

Tiểu Lam nghe thấy tên mình, mở cửa đi vào, để lại Đức một mình ưu thương.

“Vũ”

Cung Phi Vũ đang viết thoáng ngừng lại, chần chờ ngẩng đầu, khuôn mặt mơ hồ không xác định.

“Em vừa rồi gọi anh bằng cái gì?”

Tiểu Lam chạy nhanh tới, nháy mắt một cái, điềm nhiên hỏi: “Vũ á! Anh không thích em kêu như vậy sao?”

Thích, đương nhiên là thích, nhưng mà tại sao Tiểu Lam lại trở nên chủ động như vậy, trong phút chốc hắn không kịp thích ứng.

“Đúng rồi, đây là mô hình của em.” Cung Phi Vũ tâm tình vô cùng tốt mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp, đưa cho Tiểu Lam.

Nụ cười trên mặt Tiểu Lam càng thêm tươi tắn, tuy nhiên Cung Phi Vũ không có phát hiện.

Cậu làm bộ như thật là vui vẻ tiếp nhận hộp quà, mắt to tròn hấp háy, sau đó cuối xuống môi Cung Phi Vũ hôn một cái, vui vẻ nói: “Em thích Vũ nhất, em phải cùng Vũ lập gia đình, cả đời ở bên nhau.”

Cung Phi Vũ: Em ấy bỗng nhiên thông suốt, tâm tình của hắn ai có thể lí giải??

Nhìn thấy cậu vui vẻ ngồi trên sô pha mở hộp quà, Cung Phi Vũ cảm thấy có một loại cảm giác thỏa mãn đầy bụng. Thuần thục lên tài khoản thiên nhai.

Ta gọi là tổng tài (lâu chủ): em ấy rốt cục thông suốt, tâm tình thật phức tạp…

1L nữ vương đại nhân: lại thấy lâu chủ..

2L hoàng qua ăn ngon không: trên lầu chính giải, bây giờ đã thông suốt rồi à, cuối cùng cũng được ăn à?

3L Con bướm nhỏ: A! Lâu chủ hành động chậm qua! Mới ăn luôn.

4L tiết tháo ở đâu,chỗ nào: lâu chủ không phải là không được chứ??

5L tây tử: tâm tình thật phức tạp...

......

150L Quả bống trò quả bống tròn: lâu chủ, đam mê xuất hiện a! Mùi thịt thế nào??

Cung Phi Vũ cảm thấy có mấy đám mây đen bay qua trên đầu, đám hủ nữ này, em ấy nhỏ như vậy ăn thế nào? Ta không được? Nói giỡn ta mà không được? Một đem 7 lần có thể không được, 5 lần vẫn có thể.

Yên lặng nhìn Tiểu Lam chơi mô hình ô tô, Cung Phi Vũ thế nhưng phá lệ cảm thấy thẹn thùng.

Chờ em ấy lớn thêm chút nữa. Ai kêu hắn là một tiểu công tốt chứ!

Tầm mắt lại một lần nữa dời về bài post, hắn thật vui mừng vì đề tài cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo

200L ta là thái dương: tại sao lại phức tạp?

201L nữ vương đại nhân: ta biết, ta biết, nhất định là lâu chủ theo đuổi rất vất vả.

202L tiết tháo ở đâu,chỗ nào: ân ân, khổ tẫn cam lai thôi! Chúng ta u mê rồi.

203L nhiên nhiên: lâu chủ đi ra chia sẻ một chút đi! Đừng thẹn thùng.

204L bảo ta tổng tài ( lâu chủ): cũng không có gì để nói.

205L nữ vương đại nhân: Wase, 203L quá lợi hại, vừa xuất hiện liền đem lâu chủ  triệu hồi ra đến đây.

206L tây tử: không hiểu tâm tình thật phức tạp, ha ha.

......

Cung Phi Vũ sâu sắc cảm nhận bài này không thể quay trở lại, tắt đi bài post, thanh thanh giọng nói: “Tiểu Lam lại đây.”

Nghe được tiếng gọi, Tiểu Lam âm thầm thở ra, buông mô hình trong tay ra chạy đến chỗ Cung Phi Vũ.

“Vũ.”

“Anh đưa em đến chỗ thầy giáo để học, em phải ngoan ngoãn học, học xong anh sẽ đến đón em.”

Tiểu Lam ngay lập tức xụ mắt xuống, mất hứng mân mê miệng, không thể ở cùng Vũ sao? Cậu rất muốn nói không đi, nhưng mà cậu đã muốn khôi phục trí nhớ, không thể tùy hứng như vậy nữa.

CUng Phi Vũ nhìn thấy cũng khó chịu, nếu có thể hắn muốn đem Tiểu Lam nhốt lại bên mình, nhưng mà em ấy ngoan như vậy, hắn không có lý do gì để làm vậy.

Cung Phi Vũ: Mình nên làm gì mới tốt???

“Vũ”

CUng PHi Vũ khôi phục thần trí, nhìn thấy hai mắt hồng hồng của Tiểu Lam đang uỷ khuất nhìn hắn.

“Em muốn cái gì?Anh sẽ cho em.” Vội vàng đứng dậy đem cậu kéo vào lòng, thấp giọng dỗ dành

“Dạ.” Tiểu Lam đắc ý cười, tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng Cung Phi Vũ, vùi đầu thật sâu vào lòng ngực hắn, hít thật sâu, hương vị của Vũ, ngửi thật tốt.

“Cốc cốc cốc, lão bản, thầy giáo của Tiểu Lam đã tới rồi.”

Tiểu Lam nhướng mắt, đây là nữ nhân lần trước.

“Để y tiến vào.” Buông ra Tiểu Lam đã khôi phục tâm tình, Cung Phi Vũ ngồi trở lại trên ghế, lạnh giọng đáp.

Cửa bị đẩy ra, thầy giáo nổi tiếng của Hoàn Vũ, Hứa Cảnh  tiến vào, tầm mắt quét qua Tiểu Lam, hiện lên vài tia kinh diễm, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

“Lão bản, tôi phải hướng dẫn cậu bé này phải không?”

“Như ngươi đã nhìn thấy.”

Mắt Hứa Cảnh hiện len một tia lửa nóng, y tự tin 10 phần hứa hẹn nói: “Lão bản yên tâm, tôi nhất đào tạo cậu ấy trở thành người xuất sắc nhất.”

Cung Phi Vũ: 诶, ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, kỳ thật ta là muốn nói hiệu quả và vân vân cũng không trọng yếu, chỉ cần không làm cho cậu bé của ta chịu cực khổ là được.  

Nhưng mà cùng cấp dưới nói như vậy có chút không tốt vẫn là âm thầm nói sẽ tốt hơn, nhưng mà em ấy tâm tư đơn thuần, chuyện gì ũng viết lên mặt có thể diễn trò được sao?

Đối với lời hứa hẹn hoà khí mười phần của Hứa Cảnh Cung Boss chỉ cảm thấy buồn ngủ “Ừ.”, liền đem ánh mắt nhìn tới Tiểu Lam, mở miệng nói: “Có chuyện gì cứ đến tìm biểu ca.”

Biểu ca? Tiểu Lam nghi hoặc nhì hắn.

“Đức lần này đặt hết hi vọng vào em.” Cung Phi Vũ thêm một câu nhắc nhở.

À, ông chú kỳ lạ kia, Tiểu Lam hiểu gật đầu.

Không thể để người ngoài biết quan hệ của mình cùng Tiểu Lam, bằng không về sau dù cậu đi lên bằng chính sức lực của mình cũng không được công nhận, người khác vẫn sẽ nói cậu dựa vào quan hệ. Cho nên, từ hôm nay trở đi, mình phải cẩn thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.