Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 3: Chương 3




Sau khi cô và Lý Mỹ uống xong ly rượu, thấy tâm trạng Tô Nhã Hân đã bình thường nên cũng an tâm một chút, quán bar bây giờ rất nhiều người đến đây chơi, bàn các cô ngồi là gần chỗ khuất nên yên ổn một chút, chứ thấy mấy bàn khác ngay trung tâm thì nhảy nhót la hét không thôi,tuy ở bên nước ngoài cô cũng hay đi tới những chỗ này, nhưng là đặt phòng riêng đi theo một top ,đôi khi thì sẽ tụ tập bên ngoài uống vài ly rồi về.

Còn hôm nay thì khác, cô vừa về nước lại gặp hai cô bạn lôi kéo cô uống rượu, chắc chắn say mới chịu về đây, nghĩ thôi cũng đã mệt mỏi.
Trong khi đó, một góc khuất đối diện chỗ cô, có ba nam nhân đang thưởng thức ly rượu mới của bar vừa nhập về, gương mặt ai nấy đều bảnh trai khiến các cô gái ngồi gần đó cứ nhìn mãi không thôi,nhận thấy sự khó chịu khi bị người khác nhìn, anh liền trừng mắt nhìn về phía họ, khiến họ khiếp sợ không dám nhìn người đó không ai khác chính là Tần Âu Thiên, một vị tổng tài cao cao tại thượng, gương mặt lạnh như tờ tiền ,trực giác luôn chính xác công việc rơi vào tay anh đều giải quyết nhanh chóng.
-- Âu Thiên cậu có cần lạnh như vậy không ? Khiến mấy em gái đều bỏ chạy hết rồi kìa.
-- Có liên quan.
-- Cậu không thể nói nhiều hơn một chút sao ?
-- Không.
-- Ok không nói.
Người đang oán trách anh chính là Triệu Minh Đức, người bạn thân hay là người anh em chí cốt của anh,tuy bên ngoài rất đào hoa nhưng được một cái rất được lòng người khác.

Còn một người nữa cũng đang cười móc Triệu Minh Đức, là một người ưu tú không kém gì anh nhưng cũng là nam nhân mà mọi cô gái đều muốn có Hàn Lâm.


Ba đại thiếu gia nổi tiếng nhất nhì trong giới kinh doanh này, ai cũng biết và kính nể.
Tiếng nhạc sập xình ngày càng lớn dần, mọi người bắt đầu vào cuộc chơi của mình, ba cô gái thì chỉ thưởng thức rượu rồi nói chuyện rơm rả, đến khi nhạc lớn dần thì không nói nữa, mà cũng bắt đầu nhập vào cuộc vui của mình.

Anh từ nãy giờ luôn nhìn về hướng phía cô,mọi cử động đều bị anh thu vào mắt,lâu lâu lại nhếch môi lên một cái, làm người khác cũng phải khó hiểu không biết anh định làm gì ?
Ba cô gái chơi được một lúc thì về chỗ ngồi nghỉ một chút, buổi tối hôm nay phải nói là rất vui,cả ba bắt đầu uống rượu, đến khi ngà say thì mới chịu dừng lại,trong khi đó cô nói với hai cô bạn của mình vào nhà vệ sinh một chút, cô liền đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh,cô rửa tay rồi rửa mặt cho tỉnh táo lại, rồi mới đi ra ngoài, vô tình va phải một thứ gì đó, cô liền nổi nóng mà lên tiếng.
-- Nè bộ đi không nhìn đường sao ?
-- Là do cô chứ không phải do tôi.
Cô nghe được câu trả lời đó, máu trong người liền sôi lên ,tay cô đang xoa ngay trán bị đụng,nghe câu trả lời động tác đều dừng lại, ngước mặt lên nhìn phải nói là rất soái ca nha, đúng là đẹp trai,cô nhìn mà không chớp mắt, đến khi anh lên tiếng thì cô mới quay về hiện tại.
-- Tôi biết mình đẹp trai không cần nhìn tôi như vậy.
-- Ảo tưởng.
Cô nói xong liền lướt qua người anh,gương mặt hầm hầm khó chịu, còn anh thì nhìn theo bóng lưng của cô mà nhếch môi, hương thơm trên người cô phải nói nó rất thơm, một mùi hương khiến anh muốn ngửi mãi, hương thơm trên người cô nhẹ nhàng thoáng qua không giống như những cô gái khác, một mùi hương khiến anh khó chịu không thôi.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh liền quay ra bàn của mình, còn cô thì vẫn khó chịu không thôi,nhìn hai cô bạn thì vẫn vu vơ hát rồi lại uống rượu, cô không biết phải làm sao nữa.
Nhìn vào màn hình điện thoại thấy cũng trễ giờ, nên cô nói với hai cô bạn của mình.
-- Hai cậu về chưa.
-- Còn sớm mà về gì ? ( Lý Mỹ )
-- Vậy mình về trước đó.
-- Gì vậy đang vui mà chơi chút nữa rồi về.

( Lý Mỹ )
-- Đúng đó cậu mới về nước nên cứ chơi thoải mái đi.


( Tô Nhã Hân )
-- Vậy hai cậu cứ tiếp tục mà chơi đi,mình mệt rồi về đây.
-- Hầy, cậu thật là, được rồi cậu về trước đi,chút nữa tụi mình về sau.

( Tô Nhã Hân )
-- Được, nhớ uống ít thôi đấy.
-- Biết rồi về cẩn thận đó.

( Tô Nhã Hân )
Nói rồi cô ngồi dậy bước đi ra khỏi quán bar,từ nãy giờ anh luôn nhìn về cô, mắt không hề hướng chỗ khác mà chỉ nhìn chằm chằm về cô,thấy cô ra khỏi quán bar anh trầm ngâm cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Hai người bạn của anh,cảm thấy khó hiểu không biết anh đang suy nghĩ gì mà thẩn thơ như vậy ? Lần đầu tiên thấy anh băng khoăn ,không hiểu tại sao trong đầu hai người bạn anh lóe lên một ý nghĩ, chỉ có thể là phụ nữ nên anh mới như vậy ?
-- Âu Thiên cậu bị làm sao vậy ? ( Triệu Minh Đức )
-- Đừng nói là cậu để ý ai rồi đó nha.


( Hàn Lâm )
-- Nhiều chuyện.
-- Haha đón trúng rồi, ba mươi tuổi không theo đuổi một ai,cũng không có mối tình nào nay lại để ý ai rồi đây.

( Triệu Minh Đức ).
-- Cũng đúng mới đầu người khác nghĩ cậu ấy không có cảm giác với phụ nữ đấy haha.

( Hàn Lâm )
-- Hai người nói nữa cho vô sở thú.
Một câu nói của anh khiến hai người kia lặp tức im bặt, không dám hó hé gì ? Ai không biết Tần Âu Thiên là người như thế nào ? Nói một câu ra liền thực hiện ngay,đủ hiểu người lạnh lùng như tảng băng này khó ăn ở đến cỡ nào, trái ý chỉ có một con đường đau khổ không hơn không kém.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.