Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 48: Chương 48




Xe chạy đến bữa tiệc, cô ở trong nhìn ra bữa tiệc hôm nay phải nói rất hoành tráng, dù chỉ bên ngoài thôi mà cách trang trí vô cùng đẹp mắt, và sang trọng, những người đến đây tham dự đều là người có danh tiếng không hề kém cạnh ai.
Tài xế mở cửa xe ra, anh bước ra ngoài trước, sau đó là đến cô, cô bước ra ngoài đứng bên cạnh anh, độ sang trọng và quý phái đều toát lên hai người, quyền lực, sang trọng và đều đặc biệt là rất đẹp đôi.
Anh nhìn qua cô sau đó nắm lấy tay cô choàng qua tay anh, rồi mỉm cười cùng nhau đi vào trong, cô cùng anh đi với những bước đi tự tin sánh đôi cùng anh, như một cặp vợ chồng quyền lực.

Bước vào trong buổi tiệc, anh và cô được tiếp đón rất nhiệt tình, cả hai đi vào trong khách khứa đều tới đông đủ, nhìn là biết những gương mặt có máu trong kinh doanh .
Anh và cô bước đi lại chỗ thức uống, anh lấy cho cô một ly nước ép, còn anh là một ly rượu.

Cô uống một ngụm sau đó nhìn xung quanh khán phòng này, vô cùng to lớn, buổi tiệc này chắc chắn không hề nhỏ gì.
-- Chú buổi tiệc này là sao ?
-- Do chú gọi đến muốn mời chúng ta tham dự.
-- Vậy chủ buổi tiệc này là do ông ấy tổ chức.

-- Cũng có khả năng là như vậy.

Cả hai đang luyên thuyên nói chuyện, thì từ phía xa đã nghe một giọng nói lãnh lót vang lên, cô xoay người lại thì biết đó chính là cô bé Dương Hà Yên.
-- Chị xinh đẹp.

-- Em cũng ở đây sao ?

-- Tất nhiên em phải ở đây rồi, vì tối nay có chị mà.

-- Em đó chỉ giỏi cái miệng nhỏ thôi.
-- Hihi.
Dương Hà Yên cùng cô nói chuyện rất vui vẻ, nhưng quên mất có một người đàn ông đang nheo mày khó chịu, không nói được gì đành uống rượu cho xong.
Khách khứa cũng đã tới đủ, chủ buổi tiệc cũng lên sân khấu phát biểu vài lời.

-- Xin chào tất cả các vị hôm nay đã đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay, cảm ơn mọi người đã tham dự buổi tiệc kỉ niệm thành lập năm mươi năm của công ty tôi,và cũng mời các vị buổi tối hôm nay cùng nhau vui vẻ xin mời.

Tất cả mọi người ở đây đều vỗ tay chúc mừng, và tất nhiên buổi tiệc chính thức diễn ra.

Dương Tuấn phát biểu xong liền đi xuống ngay vị trí của anh mà chào hỏi.

-- Âu Thiên con bé không gây quạ với cháu chứ .
-- Không có.
-- Haha...con bé này vừa quay qua thấy hai cháu liền chạy lại rồi.

-- Ba...này.

( Dương Hà Yên )
-- Cô đâu rồi chú.
-- Kiếm ta sao Âu Thiên ( Dương phu nhân )
-- Không thấy cô nên hỏi.

-- Haha...thằng bé này mấy năm không gặp nay đã trưởng thành hơn rồi.

( Dương phu nhân )
-- Cũng ba mươi rồi còn gì đâu cô.
-- Cũng đúng.

( Dương phu nhân )
Dương phu nhân cười không ngớt với anh,sau đó nhìn qua kế bên anh thấy cô đứng bên cạnh anh,cử chỉ lại thân mật như vậy, làm bà có chút bất ngờ.


Thằng nhóc này xưa nay nổi tiếng không gần nữ nhân, nhưng nay lại có một cô gái đứng kế bên, điều này làm bà có chút vui, có chút bất ngờ.

Còn cô khi thấy Dương phu nhân, thì cô luôn nhìn bà lý do, nhìn bà rất trẻ tưởng chừng ba mươi tuổi thôi, chắc có lẽ chăm chút nên khí sắc tăng lên chứ không giảm đi.
Không khí im lặng đến kì lạ, Dương Tuấn thấy vợ mình luôn nhìn chằm chằm cô liền lên tiếng.

-- Em làm gì nhìn con gái nhà người ta dữ vậy ?
-- Hả...à haha...tại em thấy có chút bất ngờ thôi.
-- Bất ngờ cũng đúng thôi, cô gái đó sau này là vợ của Âu Thiên đấy.
-- Sao ?
-- Là thật không tin có thể hỏi Âu Thiên.

Bà như không tin vào lời Dương Tuấn nói, không ngờ sau bao năm không gặp, nhưng bây giờ lại sắp có vợ điều này làm bà hết sức ngạc nhiên.

-- Cô gái cô tên gì ?
-- Dạ cháu tên Châu An Nhiên.

-- Châu An Nhiên hay rất hợp với Âu Thiên.

-- Dạ..
-- Haha...!cháu đừng căng thẳng chỉ là ta bất ngờ thôi, không ngờ thắng cháu này lâu nay không gần nữ nhân, nay lại có vợ làm ta rất vui.
-- Dạ...cô nói quá rồi, cháu chưa đồng ý làm vợ chú ấy.

-- Haha...cũng đúng ai đâu mà chịu làm vợ người khác, khi chưa làm gì cho mình.

-- Dạ...
-- Mà khoang cháu gọi Âu Thiên là gì ?
-- Dạ...là chú...
-- Chú ? Không lẽ.

-- Hai đứa nó cách nhau tận tám tuổi đấy.

( Dương Tuấn )
-- Gặm cỏ non sao ? Nhưng không sao hai đứa yêu nhau là được tuổi tác không quan trọng.

-- Dạ...
Bà nhìn qua anh mà cười tươi, kèm theo bà đưa ngón cái lên, ý nói anh quá là ghê gớm và tài giỏi, anh thấy nhưng không nói gì ? Chỉ gật đầu nhẹ rồi thôi.
Trong suốt buổi tiệc đó, anh được các doanh nhân đến mời rượu anh,ai cũng biết anh là người như thế nào ? Muốn được hợp tác làm ăn, hay muốn có sự ảnh hưởng từ anh đương nhiên họ đều muốn tiếp cận anh để cùng anh hợp tác.

Những cô gái đi theo bên những doanh nhân đó, đều nhìn anh với ánh mắt say mê, như muốn nuốt anh vào trong bụng, nhưng anh nào để ý , chỉ có cô là đang khó chịu, thật là muốn móc mắt của mấy cô gái đó kia mà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.