Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 56: Chương 56




Sau khi bàn công việc xong, cả hai ra khỏi nhà hàng mà ko ở lại,lý do anh và cô thích có không gian riêng hơn,nên đến một nhà hàng khác để ăn trưa với nhau.

Bữa trưa của anh và cô, thì ko có gì là bắt mắt,đơn giản là những món đủ chất dinh dưỡng, có thể no đến chiều mà tiếp tục công việc.

Ăn xong anh và cô đến các chi nhánh bên trung tâm để khảo sát và xem tình hình như thế nào ? Cô đi theo anh nhằm học hỏi thêm kinh nghiệm,nhưng thực chất là cô không cần làm gì ? Việc của cô là đi theo bên cạnh anh là được.

Giám đốc trung tâm nghe tin anh đến liền nhanh chóng xuống chào hỏi anh, sau đó thì cùng anh khảo sát rồi báo cáo lại cho anh, anh vừa quan sát vừa nghe giám đốc báo cáo,thì cũng không nói gì chỉ trằm mặt,khiến cho giám đốc cũng phải đổ mồ hôi.

Cô đi bên cạnh nghe giám đốc nói,thì cũng hiểu được phần nào,nhưng lại không nghe anh nói gì ? Nên nhỏ nhẹ hỏi anh.

-- Chú không nói gì sao ?
-- Không có gì để nói.

-- Hửm! vậy là!
-- Nãy giờ ông ta nói tôi đều biết nên không có gì để hỏi ?
-- Ồ.

.

-- Ngoan ngoãn đi theo bên cạnh tôi là được rồi.

-- Biết rồi.

Khảo sát xong, anh cùng cô đi dạo xung quanh trung tâm, anh dắt cô vào cửa hàng thời trang nổi tiếng,mua cho cô vài bộ ,mà cũng phải là vài mà hầu như là mua hết.

Cô thấy vậy thì kêu anh ngưng lại.

-- Chú em không măc hết.


-- Một ngày hai bộ chắc chắn sẽ hết.

-- Có ai lãng phí như chú chứ, để em tự chọn.

-- Vậy em chọn đi.

Cô lắc đầu ngao ngán,đúng là người đàn ông nhiều tiền có khác,thích sài phung phí, cô đi xung quanh chủ yếu là chọn những bộ có thiết kế không quá cầu kì, kín đáo một chút là được.

Còn lại cô chọn nào là đồ ngủ, đồ đi chơi, phải phù hợp.

Chọn được vài bộ cô vào trong thử, rồi đi ra ngoài cho anh xem, anh đang ngồi trên ghế đọc báo thì ngước lên thấy cô, thì mỉm cười, cô cũng cười theo rồi lên tiếng.

-- Chú thấy bộ này như thế nào ?
-- Rất đẹp.

-- Vậy sao ?
-- Ừm.

.

-- Vậy để thử vài bộ rồi xem cái nào được sẽ lấy.

Cô nói rồi đi vào trong thay bộ khác, bước ra cho anh xem đều được anh khen là đẹp, cuối cùng không biết chọn cái nào.

Cô phân vân thì anh lên tiếng.

-- Gói hết những bộ này cho tôi.

-- Vâng thưa ngài.

Nhân viên nghe vậy liền làm theo,còn cô thì quay ra nhìn anh nói.

-- Em chưa chọn mà.

-- Cần gì phải chọn,bộ nào em măc lên cũng đẹp thôi thì lấy hết.

-- Như vậy là quá phung phí.

-- Tôi có thể lo em tới suốt đời còn được, huống chi có mấy bộ đó.

-- Ai cần chú lo.

Anh nghe vậy thì nhếch môi, sát lại gần cô thủ thỉ bên tai nói nhỏ đủ để cô nghe.

-- Vậy chuyện trên giường em cần phải chịu trách nhiệm.

-- Chú! là tại chú!
-- Vậy tôi chịu trách nhiệm.

-- Ai thèm chứ.


-- Tôi thèm.

.

-- Vô sỉ.

Anh nở nụ cười khoái chí mà đắc ý,còn cô không thèm so đo với anh,nên đi trước, một mình anh xách đồ cho cô, người ngoài nhìn vào mà cũng ghen tị.

Vì có được một người chu đáo như vậy thì ai mà chả muốn,những cô gái nhìn anh như muốn nuốt tươi luôn vậy,cô thấy vậy liền choàng qua tay anh mà đi.

Anh thấy vậy mỉm cười nói nhỏ với cô.

-- Sợ mất sao ?
-- Sợ mấy hồ ly đó dẫn chú đi mất thì ai chịu trách nhiệm với em đây.

-- Giờ chịu rồi sao ?
-- Không chịu cũng phải chịu thôi.

-- Nghịch ngợm.

-- Kệ em.

Anh cưng chiều cô, rồi cả hai cùng nhau ra khỏi trung tâm bao nhiêu ánh mắt luôn nhìn anh và cô, có người thì khen anh và cô trai tài gái sắc, có người thì ghen tị với cô vì có một người tâm lý chu đáo như vậy.

Thử hỏi không ghen tị mới lạ, ra bên ngoài cả hai lái về thẳng biệt thự của anh, vì ngày hôm nay cũng mệt mỏi rồi nên nghỉ ngơi là cách tốt nhất.

Về đến biệt thự,cô và anh liền lên phòng nghỉ ngơi, cô ngã người xuống chiếc giường rộng lớn mà hưởng thụ.

Còn anh thì xách đồ cho cô lên tới nơi,đã thấy cô nằm trên giường mà cười, anh cởi áo vest ra đăt lên ghế ,cởi vài cúc áo trước ngực kèm theo là ngay tay, rồi xoắn lên đi lại chỗ cô lên tiếng.

-- Mau đi tắm rồi nghỉ ngơi.

-- Em muốn nằm một xíu.

-- Không tắm là tôi bế em đi tắm đấy.


-- Một xíu rồi tắm.

Thấy cô không phản ứng anh đi lại, liền đè lên người cô, tay anh chống lên đầu tư thế nằm nghiêng nhìn cô, bị bất ngờ nên không phản ứng kịp,liền chống tay lên ngực anh mà hỏi.

-- Chú làm gì vậy ?
-- Ăn em.

-- Trâu già này.

-- Hửm.

.

em nói tôi là gì ?
-- Trâu già.

-- Tôi mới ba mươi chưa hẳn là già, với lại sức lực của tôi em cũng thử rồi hay muốn thử lại.

-- Không muốn,chú tránh ra đi em đi tắm.

-- Đã muộn ai bảo em nói tôi là trâu già, vậy thì để trâu già này cho em biết tôi có già hay không.

-- Aaa! chú đừng có làm bậy!.

Anh không khoang nhường liền cuối người xuống hôn lên môi cô, nụ hôn ướt át chứa nhiều ngọt ngào,cả hai hoà huyện vào cái ngọt ngào này, không ai buông ra được.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.