Bảo Bối Nhỏ Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 17: 17: Vực Lại Công Ti Ninh Thiên Phú




Ngọc Diệp và Giao Tranh cuối cùng cũng về đến nhà, Giao Tranh lên phòng thay đồ tắm rửa, Ngọc Diệp thì vào bếp nấu cơm tối, Ngọc Diệp và Giao Tranh sau khi từ tập đoàn Thẩm Đông Cung về thì hai người ra thắp nhang cho những người đã khuất trong gia đình sau đó ghé siêu thị mua ít thức ăn và đồ dùng cần thiết, xong xuôi mọi thứ Ngọc Diệp và Giao Tranh ngồi ăn với nhau.
- Ngọc Diệp, tớ đã kieme tra rồi, Thẩm Đông Cung đúng là đã đầu tư vào công ti của chúng ta rồi, chỉ còn giải quyết nốt số vấn đề còn xót lại thôi.

- Vậy hả, tớ cũng chưa check lại nữa, cậu check rồi thì coi như là được rồi, không ngờ Thẩm Đông Cung làm ăn cũng nhanh, chỉ cần một sự hợp tác của hắn thôi cũng đã giúp chúng ta thu hút lại được các đối tác khác rồi.
- À đúng rồi Ngọc Diệp, suốt thời gian qua chúng ta chỉ lo hậu sự của mẹ tớ và mọi người, rồi sau đó lại chạy ngược chạy xuôi để cứu lấy công ti, bây giờ thì mọi thứ đã ổn trở lại rồi, cậu có nghĩ đến việc hung thủ là kẻ nào không.
Giao Tranh nói đến việc này thì nói nhỏ lại, cô và Ngọc Diệp cũng rén lắm chứ, căn nhà chỉ có hai cô gái, nên cũng sợ có kẻ nghe lén mặc dù hệ thống an toàn gắt gao đã được lắp xung quanh nhà cũng như các hệ thống camera đã được cài đặt, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.
- Bây giờ chúng ta như người không có một chút tiền vậy, không một chút manh mối nào được hé lộ nên rất khó điều tra, bên phía cảnh sát cũng không có động thái gì về dấu vết của hung thủ, bây giờ mẹ tớ cũng không biết sao, nhưng tớ nghĩ vụ việc này chắc chắn có liên quan đến lão già Ninh Thiên Trực, cậu nghĩ sao ?

- Tớ nghĩ chỉ có hắn ta mới có động thái này, vì sau khi nhà chúng ta sảy ra chuyện thì hắn luôn tìm cách để có được công ti cũng như ngôi nhà này cho bằng được, nhưng hắn tính không bằng trời tính là chúng ta lại có thể được hợp tác với Thẩm Đông Cung.

Nhưng cái tớ muốn biết động cơ nào khiến hắn thủ tiêu hết cả nhà chúng ta như vậy ?
- Chúng ta rất may mắn Giao Tranh à, nếu không nhờ hôm đó chúng ta đang ở trên chuyến bay từ London về nước S này thì e rằng đã bỏ mạng hôm đó rồi và cứ thế bao nhiêu tâm huyết này sẽ rơi vào tay hắn, một con cáo già tinh sống lâu năm.
- Động cơ khiến hắn ra tay như vậy cũng rất nhiều nhưng mấu chốt là việc nào đây ?
Cả Ngọc Diệp và Giao Tranh cùng có chung một suy nghĩ, nếu nói về giết để bịt miệng gia đình cô đã biết vụ việc hắn làm ăn bẩn thì cũng có lí, nhưng nếu muốn thủ tiêu tại sao không ra tay từ khi gia đình cô từ chối mà bây giờ mới hành động, Ninh Thiên Trực từ từ rồi tôi sẽ cho gia đình ông phải trả giá nếu như chính ông là hung thủ ra tay với người thân của tôi.
- À Diệp nhi, người đàn ông hôm nay muốn cậu trở thành người phụ nữ của hắn là ai, sáng giờ tớ quên mất chuyện này.
- Cậu còn nhớ người đàn ông đi cùng với ông chủ của quán bar mà chúng ta làm ở London không ?
- Là hắn sao, hắn chính là chủ tịch của tập đoàn Thẩm Đông Cung này sao ? Tớ nghe nói chủ tịch của tập đoàn Thẩm Đông Cung là một người đàn ông rất tàn nhẫn trên thị trường, mới 20 tuổi mà đã là chủ tịch của công ti và đưa công ti vươn tầm quốc tế và hắn có một người bạn thân chuyên sản xuất và cung cấp các loại rượu trong và ngoài thị trường nước S này luôn.

Vậy hai tên đàn ông chúng ta gặp trong quán bar đó chính là Thẩm Đông Cung và Lý Thừa Húc rồi.
- Đúng rồi đó Tranh nhi, trái đất này có phải rất nhỏ không, sau mấy năm bây giờ chúng ta mới biết hai người đàn ông nổi tiếng về độ tàn nhẫn này là hai người đã gặp ở quán bar.


Bây giờ tớ lại còn dính dáng tới hắn, có lẽ phải mau chóng đưa công ti chúng ta trở lại như lúc trước mau mau thôi, lúc đó tớ sẽ không còn phải rẻ mạt như bây giờ nữa...!
Giọng nói của Ngọc Diệp dần ủ rũ hơn, cô cảm thấy hổ thẹn với ba mẹ và mọi người, thấy được điều buồn trong lòng Ngọc Diệp, Giao Tranh thấy thương vô cùng, cô đi lại an ủn cô bạn thân của mình.
Tại biệt thư Ninh Thiên Trực, đồ đạc trong phòng khách đang bị lão già Ninh Thiên Trực đập phá, tại sao chứ, tại sao con ranh đó lại được Thẩm Đông Cung đầu tư vào công ti chứ, lại còn chính tay tập đoàn Thẩm Đông Cung đăng lên các trang mạng nữa chứ, chỉ sau có vài tiếng mà thay đổi đột ngột thế này rồi, không phải hồi sáng nói không kí với nó sao, sao bây giờ lại như vậy chứ.
- Thiên Trực, ông bình tĩnh lại đi, ông tức như vậy sẽ không giải quyết được gì hết.
- Ba à, mẹ nói đúng rồi đó, chúng ta ai cũng bất ngờ với chuyện này, nhưng nếu không bình tĩnh lại chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài.
- Mẹ kiếp...con ranh đó dám chơi khăm chúng ta sao, tại sao nó lại có được sự hợp tác ưu đãi đó chứ, cả bao nhiêu năm chúng ta mới có được cơ hội làm ăn này không chỉ riêng chúng ta mà các tập đoàn lớn nhỏ khác cũng vậy, gửi lời mời đến hắn đâu phải dễ dàng nhận được phản hồi ngay, con ranh này sáng nay còn bị từ chối, mà bây giờ các trang mạng đã đưa tin tập đoàn Thẩm Đông Cung hợp tác với công ti Ninh Thiên Phú.
- Hai mẹ con bà kêu tôi bình tĩnh sao đây ?
- Con khốn đó...nó dám dùng trò hèn hạ đê tiện để dụ dỗ Thẩm Đông Cung sao ?
Ninh Nhã Kỳ tay nắm chặt thành nắm đấm nghiến răng thốt ra từng chữ.

- Nếu như vậy thì giống con mẹ lẳng lơ của nó rồi...bà ta cũng có tài cán gì chứ...cũng dụ dỗ đàn ông mới có được sự nghiệp như bây giờ thôi.

Cố Nhã bà ta cũng ghen ghét khi Ninh Ngọc Diệp được cái ưu đãi này.
- Nếu nói con ranh Ngọc Diệp dùng cách mồi chài đàn ông để dụ dỗ Thẩm Đông Cung thì cũng có phần đúng, nhưng Thẩm Đông Cung xưa nay không đụng đến phụ nữ, thì làm sao con ranh đó có cửa được.

Ninh Thiên Trực đặt ra câu hỏi này để có thể lí giải nhưng có lẽ câu trả lời mà gia đình lão ta nhận được chỉ có thể là đưa ra những nhận định bẩn thỉu đặt lên người Ninh Ngọc Diệp mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.