Bảo Bối Nhỏ Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 20: 20: Khiến Cô Trở Thành Người Phụ Nữ Của Anh




Lời hắn nói ra khiến người nghe không khỏi sợ hãi, ánh mắt hắn đỏ ngầu như muốn giết người tay siết lại thành nắm đấm vung lên đấm vô mặt Bạch Phong cái nữa thì kịp thời Ninh Ngọc Diệp lại gần đỡ lấy cánh tay của anh.

- Thẩm tổng, anh hà cớ gì phải ra tay với người ta, muốn gì anh cứ nhắm vào tôi, là tôi ra ngoài mới khiến người khác bị liên luỵ.

Cô vậy mà dám trước mặt mọi người bảo vệ cho lũ này, cô là muốn chọc điên anh hơn nữa hay sao vậy.

Anh không thèm đôi co với cô làm gì, lát nữa về nhà anh sẽ dạy dỗ lại cái tính ngang ngược này của cô, anh mạnh tay kéo cô ra xe rồi mở cửa nhét cô vào xe nhưng cũng không quên dùng tay mình che đầu để cô khỏi đụng vô cạnh của nóc xe, rồi anh cũng theo cửa đó mà vào luôn nếu vòng cửa kia chỉ sợ sự lươn lẹo của cô anh lại phải mất công dí theo, lúc đó anh sợ không kiềm chế được mà làm cô bị thương mất.

- Thẩm tổng anh muốn gì ?

Ninh Ngọc Diệp sợ hãi lùi về sau, anh dùng tay khoá lại chốt cửa ngay bên ghế lái cũng như ghế phụ để tránh cô thoát ra ngoài.

- Thẩm tổng anh thả tôi ra, anh như vậy là sao chứ ?
Đột nhiên anh lao vào ghì cô xuống ghế, cô lúc này vì bị anh đè chặt lên người không thể cử động chỉ có thể nhích nhích người nhưng không có nhích ra được khỏi vòng tay anh, cô chỉ có thể dùng hai tay của mình chống lên ngực anh, lọn tóc được búi lên gọn gàng bây giờ cũng rũ rượi ra vì lực đẩy của anh.

Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cô thở mạnh lồ ng ngực cũng vì thế mà nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở nhanh của cô, chứng tỏ từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu thằng đã nhìn cô mà thèm khát rồi.

- Diệp nhi, em được lắm hôm nay dám ăn mặc hớ hênh như thế này đến quán bar gặp trai, em coi tôi là cái gì hả.

- Tôi không có.

- Không có, chính mắt tôi nhìn thấy mà em còn dám chối sao ? Hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là người phụ nữ của Thẩm Đông Cung này.

Thẩm Đông Cung giữ chặt hai cánh tay của cô giơ lên cao dựa vào cánh cửa, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô đôi môi này từ nhỏ đến bây giờ vẫn vậy, chỉ biết chu choa ra cãi lại anh là giỏi, đến bây giờ Thẩm Đông Cung hôn thì lại né tránh lắc qua lắc lại trốn không cho anh nhắm trúng để hôn, anh dùng tay còn lại giữ lấy quai hàm của cô không cho cô cựa quậy lần này anh đáp thẳng môi cô mà dày vò ngấu nghiến, anh không thể nào vào sâu bên trong được con nhóc này giống y lần đầu anh hôn ở London không chịu mở miệng.

Để xem anh bắt cô mở miệng ra như thế nào, anh buông tay đang giữ lấy hai cánh tay của cô bóp thật mặt vào ngực của cô khiến cô vì đau mà mở miệng kêu lên, anh chớp thời cơ đó mà tiến sâu vào trong khoang miệng cô m*t lấy những dư vị ngọt ngào của cô, anh bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang ẩn mình bên trong trốn thoát khỏi sự truy lùng của anh.


Nhưng trốn sao được khi anh đã cạy được miệng nhỏ này của cô ra mà vào bên trong chứ, cảm thấy hôn đến khi cảm nhận cô hết dưỡng khí rồi anh mới ngừng hôn để cô thở, cô còn chưa lấy đủ dưỡng khí thì anh lại tiếp tục đáp xuống hôn lên đôi môi sưng đỏ này một lần nữa, lần này cũng cuồng dã với mạnh bạo như vừa nãy chẳng kém là bao, cô cảm thấy môi mình bị anh giằng xé đến tê dại không cảm giác, nước mắt vì đau mà chảy dọc xuống nệm xe, tiếng nấc nghẹn cũng theo đó mà phát ra tiếng nấc cụt trong họng.

Thấy cô khóc, anh dừng lại nhìn cô, cô oan ức lắm sao ? Anh động vào cô khiến cô khó chịu vậy à !
- Tôi động chạm vào em thì em không cho cưỡng ép em thì em khóc, giống như tôi đang bắt nạt em vậy, bây giờ em muốn tôi phải làm gì với em hả.

Mặt anh sát gần mặt cô đến nỗi hai đầu mũi chạm vào nhau, cô lúc này nước mắt cứ đua nhau chảy xuống khiến cô không biết trả lời anh thế nào, cô và anh vốn không quen biết nhưng anh đã hai lần cưỡng hôn cô như vậy rồi, lần trước còn đỡ, còn lần này anh khiến cô rất sợ.

- TRẢ LỜI TÔI MAU LÊN, ẤM ỨC CHO EM ĐẾN VẬY À ! NẰM DƯỚI THÂN TÔI THÌ KHÓC CÒN BÊN CẠNH THẰNG KHÁC THÌ CƯỜI NÓI VUI VẺ.

Anh thấy cô im lặng thì tức điên lên, anh quát lớn khiến cô giật mình, có lẽ nhẹ nhàng với cô không được phải dùng biện pháp mạnh với cô rồi, anh lôi cô ngồi dậy, để cô ngồi ở ghế lái phụ, còn anh thì qua bên ghế lái để lái xe, anh chuyên tâm lái xe một mạch không nói một tiếng nào, làm cô tưởng anh đã suy nghĩ lại mà thương xót cho cô nên cô thu mình lại một góc xe.

Dựa đầu vào cửa kính nhìn ra xe mà không nói gì, suốt dọc đường hai người cứ thế im lặng không ai nói với ai tiếng nào, đi được một quãng đường khá xa lúc này cô mới chợt bừng tỉnh, đoạn đường này không phải đường quay lại quán bar, cũng không phải đường về nhà cô vậy anh chở cô đi đâu chứ, cô hoảng sợ quay qua hỏi anh.


- Thẩm tổng chúng ta đi đâu vậy ? Đây không phải đường về nhà tôi, anh mau chở tôi quay lại đi tôi muốn xuống xe.

Cô quay ra vặn cửa nhưng lúc này mới phát hiện chốt cài đã bị khoá không mở được, cô hoảng loạn đập kính xe rồi quay ra víu lấy tay anh mà gào hết.

- Thẩm tổng, anh có nghe tôi nói không vậy, tôi nói dừng xe lại tôi muốn xuống xe, anh bị điếc hay giả vờ không nghe thấy vậy hả, Thẩm Đông Cung, anh bị điếc sao!
Mặc kệ cô có cào cấu hay gào hét cỡ nào, có làm loạn đến mấy cũng không ra khỏi chiếc xe này được nếu như anh không cho phép, còn anh thì cứ mặc kệ sự làm loạn điên khùng của cô mà không phản ứng gì cả, anh chỉ chuyên tâm lái xe đến nơi anh muốn đến mà thôi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.