Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị

Chương 30: 30: Dạ Minh Hàn Cậu Ghen Sao




Bạch Cửu Ngôn đứng nhìn theo bóng lưng Dạ Minh Hàn cho đến khi khuất mất.

Tâm trạng anh thể hiện ra rõ rệt là khó chịu, mình đã làm gì sai rồi sao?
- Cửu Ngôn...
Thấy cô cứ đứng thất thần, Doãn Dĩ Hiên gọi.

Ánh mắt anh chứa một chút hụt hẫng và chua xót.
- A...vâng.
Anh khẽ mỉm cười rồi nói, tay vươn lên chỉ về hướng kia.
- Nhà vệ sinh bên đó.
- Cảm ơn a!
Bạch Cửu Ngôn cuống cuồng chạy đi.

Ngay khi cô đi, sắc mặt Doãn Dĩ Hiên trở nên buồn bã một cách khó tả.

Cảm xúc bây giờ của anh thật hỗn loạn, nhìn thấy Dạ Minh Hàn, bản thân mình lại nghĩ đến việc cô ấy sẽ thích tên đàn ông đó mất.

Cho dù khó tin đến mức nào thì chuyện đó cũng có khả năng xảy ra mà.
Đúng vậy, Doãn Dĩ Hiên thích Bạch Cửu Ngôn.

Anh đã thích cô gái này từ hồi ở cô nhi viện.

Một cô gái có tâm hồn tươi sáng và có một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mình.

Vốn định tìm thấy Bạch Cửu Ngôn, Doãn Dĩ Hiên sẽ cùng cô tạo nên những kí ức đẹp và sau đó bước đến bên cạnh cô, thở thành một chỗ dựa vững chắc cho cô gái mình thích này.

Nhưng có lẽ anh đã trễ rồi.
Bạch Cửu Ngôn đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô xả nước rửa mặt.

Dạ Minh Hàn ban nãy trông rất khó chịu, có lẽ bây giờ mình nên về nhà thì hơn.

Anh khó chịu là do mình đi với người đàn ông khác sao? Là vì thân phận Dạ thiếu phu nhân, bản thân không biết điều như thế sẽ khiến Dạ gia mất mặt à?
Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, cô nói với Doãn Dĩ Hiên rằng mình phải về rồi, anh mỉm cười vui vẻ nhưng đầy tiếc nuối và đưa cô về.
______________
Dạ thị.
Trong gian phòng lớn, sắc mặt của những người nhân viên không trắng bệch cũng xanh xao.

Họ vừa bị Dạ Minh Hàn thúc giục một chuyện bất khả thi.

Dự án đáng lẽ ra phải đến cuối tháng mới có thể hoàn thành mà bây giờ anh lại ra lệnh nội trong hai ngày tới phải xong, không xong thì tự đóng gói rồi cút khỏi công ty.

Đúng là chả khác gì bảo họ đi chết đi mà.
Thư ký Đinh đoán mò chuyện này, có lẽ Dạ tổng của anh ta đang ghen? Ghen sao? Ôi! Dạ Minh Hàn biết ghen á??? Thư ký Đinh chưa bao giờ nghe ai đó hoặc bất cứ lời nào nói về chuyện hôn nhân của anh, là do anh không thích cuộc hôn nhân này? Cái vụ đó thì dễ đoán rồi nhưng mà Dạ Minh Hàn có thể ghen thật sao? Hmm...cái này thì thư ký Đinh không dám chắc.
Đứng trước cửa phòng Tổng Giám đốc thôi cũng đủ cảm nhận được sát khí lạnh lẽo của Dạ tổng rồi.
Ai đó hãy cứu chúng tôi đi!!!
Thư ký Đinh thầm khóc trong lòng.
"Cộp...cộp..."
Tiếng giày da ma sát trên nền nhà truyền đến, một giọng nói vang lên phía sau thư ký Đinh.
- Thư ký Đinh à? Dạ Minh Hàn có đây không?
Là Tư Kì Dương.

Anh bình thản hỏi, hình như vừa từ buổi tiệc nào đó trở về hay gì mà quần áo rất chỉnh tề, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt.
- Tư thiếu gia, Dạ tổng ở bên trong nhưng mà...
Thư ký Đinh ậm ừ rồi lại nói tiếp:
- Tôi nghĩ cậu đừng nên vào thì hơn, tâm trạng cậu ta không được tốt lắm.
- Vậy sao?
Tư Kì Dương ngạc nhiên, ai lại dám chọc cho tên kia nổi khùng lên vậy? Cơ mà càng không cho vào thì Tư Kì Dương lại càng muốn vào.
Thấy anh ta bước tới đặt tay lên tay nắm cửa, thư ký Đinh giật mình nói:
- Này Tư thiếu!
- Không sao, để tôi trị cậu ta cho.
Tư Kì Dương cười nhạt, anh đẩy cửa bước vào bên trong.

Để lại thư ký Đinh người toát đầy mồ hôi hột đứng đó.

Không biết là giúp hay là sẽ khiến họ bị ăn đạn nặng hơn nữa.


Hầu hạ mấy người này mệt thật đấy!
Bên trong phòng Tổng Giám đốc.

Dạ Minh Hàn ngồi ở bàn làm việc, các ngón tay điên cuồng gõ trên bàn phím máy tính.
Tư Kì Dương nhìn cái bàn phím mà thấy xót xa giùm nó, anh ta bình thản ung dung ngồi xuống sofa rồi vắt chéo chân.

Dạ Minh Hàn liếc Tư Kì Dương bằng ánh mắt sắt lạnh, giọng anh trầm thấp vang lên:
- Đến đây làm cái quái gì?
- Sao cậu nóng vậy? Đứa nào to gan chọc cậu thế này?
Tư Kì Dương bật cười ha hả khiến Dạ Minh Hàn tối sầm mặt lại.

Tay anh dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tư Kì Dương.
- Thôi thôi, đừng dùng ánh mắt như muốn giết người diệt khẩu nhìn tôi vậy chứ!
Tư Kì Dương rợn người, anh ta xua tay.
- Cậu nói thử xem nào, biết đâu tôi giúp cậu giải quyết được gì thì sao? Nguyên nhân cậu bực bội?
Dạ Minh Hàn im lặng một hồi lâu, đến khi Tư Kì Dương dường như gần hết kiên nhẫn chờ đợi thì anh mới nói.
- Cô ấy tùy tiện đi ăn với tên công tử bột kia.
Hả? Ai? Cái gì cô ấy với chả công tử bột?
Tư Kì Dương đờ người, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Dạ Minh Hàn.
- Cậu đang nói ai vậy?
- Bạch Cửu Ngôn đi ăn với tên Doãn Dĩ Hiên, thiếu gia của tập đoàn Doãn thị, hình như cậu ta còn là một ngôi sao nổi tiếng nữa.
Dạ Minh Hàn nhíu mày, ngón tay anh gõ gõ xuống bàn, vẻ mặt trông rất khó coi.

Nhưng Tư Kì Dương nghe xong thì bật cười một cách quá đáng.
- Trời đất! Dạ Minh Hàn cậu ghen sao? Buồn cười chết tôi rồi!
Gương mặt anh sa sầm xuống, ghen? Ghen cái quái gì? Chỉ là cảm thấy rất chướng mắt khi họ ở cùng với nhau thôi.
- Cậu tin tôi ném cậu ra ngoài không?
Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Minh Hàn vang lên khiến Tư Kì Dương cố nén cười lại.


Anh ta vờ ho khan.
"Khụ...khụ..."
- Hmm...trường hợp của cậu thì đơn giản thôi.

Cậu khó chịu khi Bạch Cửu Ngôn đi cùng người đàn ông khác và còn là đi ăn cùng nhau nữa?
Tư Kì Dương hỏi.
Anh không nói gì mà chỉ gật đầu.
- Đấy! Đúng rồi, cậu đang ghen đó chứ còn gì nữa!
- Nực cười, tại sao tôi lại phải ghen.
Dạ Minh Hàn đúng là muốn dở khóc dở cười.Thật vô lý mà.
- Thừa nhận đi, cậu rất quan tâm đến cô vợ đó của cậu.
Tư Kì Dương mỉm cười, anh ta dựa vào ghế sofa rồi nói.

Anh biết rõ tên này hơn ai hết, không để tâm đến cô Bạch Cửu Ngôn đó thì tại sao cậu ta lại tức giận khi thấy cô ấy đi cùng với người đàn ông khác?
Điểm này Dạ Minh Hàn không dám mở miệng nói lại, đúng thật là anh có chút tò mò và hình như đã lún vào Bạch Cửu Ngôn rồi.
Thấy anh cứ im lặng, Tư Kì Dương lại nói, anh ta vô cùng nghiêm túc.
- Tôi nói này, nếu cậu thật sự có ý với cô ấy thì cậu nên mạnh dạn thể hiện đi, thật dễ dàng khi bây giờ khi cô ấy đang là vợ cậu.

Tôi nhớ cậu từng nói cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài một năm à? Dạ Minh Hàn, một khi cô ấy thoát khỏi cậu, tôi tin chắc sẽ có rất nhiều người sẵn sàng dang tay đón nhận một cô gái tốt như vậy.

Cả tên Doãn Dĩ Hiên đó nữa, cậu ta không có ý với vợ cậu mới là lạ đấy.
Nghe những lời này, Dạ Minh Hàn thật sự rơi vào trầm tư..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.