Bảo Bối Sát Thủ Của Thiên Long Lão Đại

Chương 67: Truy Tìm Tung Tích Huyết Long





Sáng hôm sau Lãnh Ngạo không tới công ty mà là đi tới tổng bộ Thiên Long, anh đi tới đâu lãnh ý tỏa ra đến đó khi anh đã đi xa một vài thuộc hạ của Thiên Long mới dám bàn tán với nhau
" Này, anh có thấy hôm nay lão đại rất khác không? "
Người nọ đáp : " Khác thế nào? "
" Rất lạnh lùng.

"
" Tưởng chuyện gì? Lão đại khi nào mà không lạnh như vậy.

"
" Đúng là khi nào lão đại cũng lạnh như vậy nhưng hôm nay có phần khác với cái lạnh của mọi ngày kiểu như khó ở trong người vậy đấy.

"
" Thôi đừng ở đây bàn tán nữa, mau đi thôi, nếu không lại bị phạt như chơi.

"
Lãnh Ngạo sau khi vào tới phòng thì lập tức cho gọi Tứ Ảnh vào theo, thấy sắc mặt lão đại nhà mình chẳng mấy tốt, bốn người họ đến thở cũng chẳng dám thở mạnh vì sợ chẳng may mình sẽ đắc tội anh.
Lãnh Ngạo : " Huyết Long chính là Doãn Băng Tâm.

Truy Ảnh, Lam Ảnh hãy tìm xem cô ấy đang ở đâu, Hắc Ảnh tìm tổng bộ Huyết Long, còn Bạch Ảnh chú vẫn tới Nam Cung thị cùng Từ Viên Khang xử lý chuyện ở đó.


Còn thắc mắc gì nữa không? "
Cho dù có họ cũng không dám hỏi chỉ có thể nói : " Không thưa lão đại.

"
Lãnh Ngạo : " Vậy lập tức ra ngoài làm việc đi.

" Tứ Ảnh sau khi cúi chào Lãnh ra ngoài thì anh làm việc nấy.

Bạch Ảnh là người đi trước, cậu theo sự phân phó của anh mà tới Nam Cung.
Đám Người Hắc Ảnh, Lam Ảnh, và Truy Ảnh vẫn đang chưa hiểu Lãnh Ngạo vừa mới nói gì.
Lam Ảnh : " Này hai anh.

Khi nãy lão đại nói gì tôi không nghe rõ lắm, Lão đại nói cái gì mà Doãn Băng Tâm chính là Huyết Long?
mà Doãn Băng Tâm này không phải là chị dâu tương lai của chúng ta sao? "
Truy Ảnh : " Chú nghe không nhầm đâu tôi cũng nghe vậy.

"
Hắc Ảnh : " Tôi nữa.

"
Lam Ảnh : " Nếu như Doãn tiểu thư là Huyết Long thì người bên cạnh cô ấy chắc chắn cũng là một trong ba vị môn chủ kia.

Vậy tôi mạnh dạn đoán, Tần Tử Kiệt đó chính là Huyết Lang.

" Nói rồi khẽ mỉm cười si mê, Lam Ảnh nhớ tới bóng dáng cao lớn của Huyết Lang, nhớ tới thân thủ của anh trong lần hợp tác lần trước, Lam Ảnh thở dài :
" Muốn gặp lại anh ta quá.

"
Hắc Ảnh : " Lam Ảnh hộ vệ bên cạnh Huyết Long có một nam hai nữ đúng không? "
" Ừm.

Đúng rồi.

"
Hắc Ảnh : " Vậy Doãn Tuyết là ai trong hai người con gái đó là Huyết Phượng hay Huyết Châu? "
" Ngu dốt.

Đi hỏi không phải là được rồi sao? "
Hắc Ảnh : " Phải ha sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Lam Ảnh chú thông minh lên rồi đấy.

"

Truy Ảnh thấy hết chịu nổi hai người này liền nói : " Đúng là những con người có tình yêu.

Yêu vào rồi thì không cần mạng nữa à? "
Lam Ảnh và Hắc Ảnh khó hiểu hỏi lại : " Ý anh là gì? "
Truy Ảnh lườm họ một cái rõ dài rồi mới nói : " Lão đại vừa nãy nói gì? không nhớ sao? ’ Truy Ảnh Lam Ảnh tìm xem cô ấy đang ở đâu.

Hắc Ảnh tìm tổng bộ Huyết Long, Bạch tới Nam Cung Thị cùng Từ Viên Khang xử lý chuyện ở đó’.

Đã nhớ ra chưa? Còn không mau đi thực thi mệnh lệnh.

"
Lam Ảnh : " Biết rồi đi thì đi.

" cả ba người mau chóng rời đi thực hiện những gì Lãnh Ngạo giao.
Băng Tâm sau khi rời khỏi Nam Cung Viên thì lập tức cho người tới đón, hiện tại cô vẫn đang ở thành phố T không trở về Mỹ như những gì cô nói với Doãn lão.

Băng Tâm biết Lãnh Ngạo cho người tìm mình khắp nơi và bản thân anh cũng đi tìm cô.

Hiện tại Băng Tâm cũng rất nhớ anh nhưng cô không muốn đi gặp anh lúc này, cô sợ nếu đi lúc này mọi cố gắng trước đây của cô đều đổ sông đổ biển.
Doãn Tuyết mở cửa phòng bước vào : " Đại tỷ, chị ổn chứ? "
Băng Tâm : " Chị không sao? có chuyện gì? "
" Người đó báo lại, mọi chuyện đã sắp xếp xong, chỉ cần chị hạ lệnh thì có thể thực hiện bất cứ lúc nào."
Băng Tâm : " Ừ.

vậy thì tốt.

Báo với người đó chuẩn bị tinh thần thật tốt ra tay vào 5 ngày nữa.

"
" Vâng.

À đại tỷ, Mới khi nãy Doãn Kỳ gọi điện báo ngày mai nó sẽ qua đây.

" Băng Tâm không trả lời chỉ khẽ gật đầu, thấy vậy Doãn Tuyết nói tiếp :
" Nếu đại tỷ không còn gì căn dặn em ra ngoài trước đây.

"
Màn đêm buông xuống, đô thị lên đèn cuộc sống về lại bắt đầu.

Lãnh Ngạo cùng Từ Viên Khang đang uống rượu trong bar, nhìn Lãnh Ngạo cứ trút từng chai rượu mạnh như uống nước lã vậy Từ Viên Khang chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.


Tình yêu đúng là một thứ thuộc độc cậu cần phải tránh thật xa.

Hôm nay hai người không ngồi trong phòng bao mà ngồi ở bàn bên ngoài, Từ Viên Khang không thể nhìn thêm được nữa giật lấy chai rượu từ tay anh quát :
" Nam Cung Lãnh Ngạo, cậu tỉnh lại cho mình, bên ngoài kia biết bao nhiêu phụ nữ, đâu phải chỉ có mình cô ta? Cậu đừng làm như mấy đi cả thế giới vậy được không hả? "
Lãnh Ngạo : " Cậu im đi, ai cho phép cậu nói cô ấy như vậy? Mình sẽ tìm được thôi, trước đây tìm được bây giờ cũng se, tìm được.

"
" Mình đúng là không thể hiểu nổi đang yên đang lành lại đâm đầu vào yêu đương? để giờ đây thất tình lại đâm đầu vào bia rượu khiến người không ra người ma không ra ma, mình chắc chắn sẽ không như cậu đâu.

" Nói rồi Từ Viên Khang cũng mặc kệ Lãnh Ngạo, nói là mặc kệ nhưng vẫn để mắt quan sát tới anh.
Một lát sau có hai cô gái ăn mặc hở hang chỉ che những chô cần che đi tới và ngồi xuống bên Lãnh Ngạo và Từ Viên Khang.

Hai cô ả ra sức quyến rũ anh cùng Từ Viên Khang.
Từ Viên Khang thì không có Phản ứng gì mặc kệ, còn về phần Lãnh Ngạo khi cô gái bên cạnh anh vừa chạm tay vào người anh, ngay lập tức Lãnh Ngạo chập lấy tay cô ta bẻ ngược ra sau, buông ra một từ đầy lạnh lẽo :
" CÚT.

" Cô gái kia mặt mũi lập tức biến sắc, Lãnh Ngạo dùng lực không phải nhẹ chỉ e rằng cánh tay ấy đã bị anh bẻ gãy rồi cũng nên.

Cô ta ngã xuống mặt đất nhìn anh bằng ánh mắt đầy sợ hãi, nén lại nỗi đau trên cánh tay bỏ chạy như gặp phải quỷ.

Mọi người thường nói Nam Cung thiếu là một người đào hoa vậy mà không ngờ anh ta lại ra tay độc ác như vậy.
Từ Viên Khang cũng hơi ngạc nhiên nhìn anh, nếu thường ngày cho dù là không thích Lãnh Ngạo cũng sẽ không hành động thô lỗ như vậy.
" Lãnh Ngạo cậu… thật tho lỗ " Từ Viên Khang không thể nào nói ra ba từ cuối.
Lãnh Ngạo không để ý tới ánh mắt của mọi người nhìn mình, anh chỉ cảm thấy kinh tởm khi cô ta chạm vào người mình và cảm thấy cực kỳ buồn nôn với mùi nước hoa nồng nặc cô ta sử dụng.
Anh nhớ cô nhớ mùi hoa hồng thoang thoảng trên người cô.
Lãnh Ngạo, do uống quá nhiều rượu mà ngục luôn xuống bàn miệng vẫn lẩm nhẩm :
" Băng Tâm anh nhớ em, Anh xin lỗi mà bảo bối, Là anh không tốt anh không nên lớn tiếng với em…
Băng Tâm, Băng Tâm… " Từ Viên Khang lắc đầu ngao ngán nhìn về phía Bạch Ảnh nói :
" Mau đưa cậu ta về thôi, Yêu vào đau khổ thế đấy! Chú hãy nhìn tôi mà học hỏi này biết chưa.

" Bạch Ảnh như không nghe cậu ta nói gì mà cố gắng dìu lấy Lãnh Ngạo đi ra xe.
Từ Viên Khang : " Này Bạch Ảnh, chú ngó lơ tôi sao? "
" … ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.