Cuối cùng, Trâm Anh cũng chấp nhận ở lại Trần gia. Nhưng cô lại ở căn phòng bên cạnh phòng của Bảo Khánh. Buổi sáng sau cái hôm cô bị hạ thuốc mê chính là kinh nghiệm. Ở chung phòng với Bảo Khánh, kiểu gì cũng sớm xảy ra chuyện. Dù quyết định của cô làm cho mấy người thất vọng trong lòng, nhất là bà Trần. Bà mong Trâm Anh và Bảo Khánh ở chung phòng. Thật ra bà muốn cho hai người thắt chặt tình cảm hơn, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, mà tốt hơn nữa là có tiểu bây bi thì càng tốt.
Ở trong Trần gia, bất giác Trâm Anh đã ở đây được một tháng. Hằng ngày có Quế Chi cùng bà Trần tích cực làm phiền. Đến tối thì đêm thì bị người nào đó làm phiền. Người nào đó nhân lúc đêm khuya chui vào phòng ôm cô ngủ. Cô hạ lệnh đuổi “khách” thì người nào đó nói là sợ ở một mình, ôm cô ngủ ngon hơn. Bộ Trâm Anh cô là chiếc gối ôm hả? Thật muốn một phát súng bắn nát đầu tên này quá a. Nhưng có một điều cô phải công nhận, Bảo Khánh là một người tốt, tôn trọng ý kiến của cô. Từ sau cái hôm hai người xảy ra quan hệ nhưng không thành thì anh không hề làm vậy với cô. Anh chỉ là đơn thuần ôm cô mà ngủ thôi. Vì vậy, Trâm Anh cũng dần dần yên tâm hơn về Bảo Khánh.
Một tháng này, thỉnh thoảng Trâm Anh có thấy trợ lý của Bảo Khánh đến đây, có lúc thì đi một mình nhưng có lúc lại đi cùng một chàng trai có mái tóc màu vàng và một khuôn mặt rất đáng yêu. Hỏi thăm mấy người nữ giúp việc thì cô mới biết, người đó tên Lê Minh Triết, là một trong hai người trợ lý của Bảo Khánh. Nhưng cái tên này sao không có trong hồ sơ? Thật là có điểm đáng ngờ…
Trời hôm nay nắng nhẹ, rất có lợi trong việc phơi nắng. Vừa dùng bữa sáng xong, Trâm Anh ra khu nhà kính nằm phơi nắng. Vì trước cửa nhà kính có hai chiếc ghế nằm đặt đó nên cứ mọi lần muốn yên tĩnh, Trâm Anh đều đến đây nằm. Đeo chiếc kính râm, nằm trên ghế dựa, Trâm Anh nhắm mắt lại. Nhìn thì như cô đang ngủ nhưng thực ra cô đang nghĩ cách để làm cho bà Trần và Quế Chi có ác cảm với cô. Hai người này là hai người khó nhằn nhất. Hai người này phải nói là ý chí sắt đá, cô đối xử lạnh lùng như vậy với hai người họ mà hai người họ vẫn bám cô như đỉa ý. Thật là đau đầu mà.
“Anh Nhi, thì ra cậu ở đây” Một giọng nói vang lên. Và ở đây, người duy nhất gọi cô là Anh Nhi chỉ có Quế Chi – người cô muốn tránh nhất thôi. Không buồn mở mắt, Trâm Anh cứ lạnh lùng như vậy với nhỏ. Quế Chi thấy Trâm Anh đối xử như vậy với mình thì lòng trùm xuống. Anh Nhi, cậu mau nhớ lại đi, mình sắp không chịu nổi rồi. Nhịn xuống nỗi bi thương, Quế Chi nở nụ cười mở miệng nói “Hôm nay mình nến nhà hàng, cậu có đi cùng mình không?”
“Nhà hàng?” Trâm Anh lạnh lùng nói. Tự nhiên rủ cô đến nhà hàng làm gì? Cô ăn no rồi, không cần ăn thêm.
“Hôm nay mình đến khảo sát lại nhà hàng. Cậu có muốn đi cùng mình không?” Quế Chi ánh mắt nhìn Trâm Anh đầy hi vọng. Nhà hàng của nhỏ, thiết kế chính là Anh Nhi. Chẳng qua đó chỉ là mơ ước hồi bé của nhỏ. Hồi đó, khi Anh Nhi nghe xong, cô đã cho nhỏ vài gợi ý và cũng phác thảo cho nhỏ một bản thảo. Dù vẫn còn non tay và về sau nhỏ còn sửa thêm vài thứ. Nhưng có thể nói, Anh Nhi là người thiết kế cấu trúc nhà hàng đó. Hôm nay, nếu Anh Nhi đi đến đó, có thể cô nhớ ra cái gì cũng nên.
“Được, đằng nào một tháng rồi tôi chưa đi chơi ở đâu” Trâm Anh nhận lời, cô thật không thể nào cưỡng nổi ánh mắt đó của Quế Chi mà. Cho dù là mười hai năm trước hay là mười hai năm sau, ở bên cô gái này, cô không thể không mềm lòng mà làm theo nhỏ.
“Tuyệt, nào chúng ta đi nào” Quế Chi vui mừng đến kéo tay Trâm Anh đi. Nhưng vừa động đến cánh tay Trâm Anh thì đã bị một cánh tay lạnh lùng gỡ ra. Trâm Anh đứng dạy đi đến trước biệt thự. Quế Chi khuôn mặt mang theo mất mát cùng gượng gạo đi theo đằng sau. Anh Nhi, cậu mau nhớ lại đi…
///////////// Nhà hàng “A và C – BF”////////////////
Nhà hàng “A và C – BF” rất được mọi người ưa thích. Với quy mô rộng lớn, nhà hàng có ba tầng. Tầng một là một quán café điển hình. Xung quanh tường là những giá sách với những cuốn sách đủ loại. Nơi đây là một nơi lý tưởng để thư giãn. Quán café chỉ là một nửa diện tích, còn nửa còn lại là nhà bếp, nơi để chế biến món ăn phục vụ các vị khách tầng hai. Tầng hai là một nhà ăn, được chia làm hai phần. Một phần là không gian chung. Nếu ai muốn ngồi ngoài này ăn thì đều được. Và một phần là không gian riêng. Trong không gian riêng này có hai mươi phòng đánh từ 01 đến 20. Phòng riêng này thường là nơi họp gia đình hoặc là nơi để cho những đối tác bàn chuyện làm ăn. Tầng ba – tầng cuối cùng chỉ mở về đêm. Nơi đây thật ra là một quán Bar Clup đúng tiêu chuẩn, có khi còn hơn chứ. Với thiết kế tuyệt đẹp và hợp lý cùng đội ngũ nhân viên tận tình, món ăn ngon thì trong vài tháng ngắn ngủi nhà hàng “A và C – BF” đã trở thành một nơi mà từ những người thượng lưu đến những người bình thường đều ưa thích.
Một chiếc Ferrari màu đỏ tươi dừng trước cửa hàng, ngay lập tức, bảo vệ nhà hàng chạy đến mở cửa. Một đôi chân thon gọn, trắng ngần mang đôi giày cao gót màu đỏ tươi xuất hiện. Rồi chủ nhân của đôi chân đó cũng xuất hiện theo. Mái tóc nâu đỏ dài ngang lưng, hơi xoăn đuôi, chiếc kính râm bản to che nửa khuôn mặt, đôi môi đầy đặn tô son màu đỏ Cherry cùng chiếc váy bó đỏ đen tôn lên làn da trắng hồng. Một chiếc áo khoác màu đen được khoác hờ trên đôi vai nhỏ nhắn. Ở cô toả ra một quý khí cùng sự quyến rũ trời sinh. Ai nhìn cũng biết cô là một cô công chúa giới thượng lưu. Cô gái đó là Quế Chi. Có thể ở nhà, nhỏ ăn mặc như một đứa trẻ. Nhưng khi ra ngoài, nhỏ đều ăn mặc theo một kiểu khác. Vì cô ấy là vợ của phó tổng Trần thị đồng thời là bà chủ của nhà hàng “A và C – BF” nổi tiếng.
Một lúc sau, một cô gái khác bước ra khỏi chiếc xe. Cô gái đó mặc chiếc áo phông màu trắng chữ đen, một chiếc quần Jogger Jean cùng một đôi giày cao gót màu đen hở mũi. Mái tóc thẳng dài được cô búi rối ở đằng sau. Trên mặt cô là một chiếc kính bản to che đi nửa khuôn mặt. Đôi môi nhỏ nhắn, nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Môi của cô tô màu son đỏ cam càng tôn lên làn da hơi rám nắng nhưng rất khoẻ mạnh. Ở cô toát ra một hơi thở lạnh lùng cùng khí chất cao quý mà chỉ có giới thượng lưu mới có. Cô gái đó chính là Trâm Anh. Nếu nói Quế Chi là một cô công chúa của giới thượng lưu thì Trâm Anh được coi như là một vị nữ hoàng trong giới thượng lưu vậy.
Trâm Anh nhìn tên nhà hàng trên bảng hiệu đến mức thẫn thờ. “A và C – BF” từ này cô biết, không chỉ biết, cô còn hiểu rất là rõ. Đây chính là tên cô và tên của Chi Nhi. Bao lâu rồi cô không được nhìn thấy chữ này? Chiếc vòng của cô đang trong tay Quế Chi, cô cũng không tiện lấy lại. Nhưng thật không hiểu vì sao nhỏ lại lấy tên của đôi dây chuyền đó làm tên nhà hàng.
Mọi hành động của Trâm Anh vô tình được Quế Chi thu vào tầm mắt. Trong mắt nhỏ sáng lên. Có phải Anh Nhi có ấn tượng với tên nhà hàng. Nếu vậy thì tốt quá.
Bước đến bên cạnh Trâm Anh, Quế Chi nói “Anh Nhi, chúng ta vào thôi”
“Ùm” Trâm Anh hồi hồn lại, lạnh lùng ừ một tiếng rồi cùng Quế Chi vào trong nhà hàng.
Vừa vào nhà hàng, Trâm Anh thật không biết mình nên nói câu gì cho được. Nơi đây, kiến trúc nơi đâu, dù được sửa đi vài thứ. Nhưng những cách bài trí này, chính là bản thiết kế cô vẽ cho Quế Chi lúc cô tám tuổi.
////////////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách quá khứ////////////////////
“Anh Nhi, Anh Nhi, mai sau cậu muốn làm gì?” Quế Chi ôm cánh tay Diệu Anh cười nói.
“Chưa biết” Diệu Anh lạnh nhạt trả lời, mắt không dời cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Thấy mình không được để ý, Quế Chi giật cuốn sách trong tay Diệu Anh, gập vào và để lên bàn. Diệu Anh thấy vậy, không vui nói “Cậu lại nổi tính tiểu thư gì vậy?”
“Anh Nhi không chịu để ý đến mình” Quế Chi đáng thương nói.
“Ách…rồi, cậu muốn hỏi gì nào?” Diệu Anh nhìn thấy bộ mặt đáng thương của Quế Chi thì phất cờ trắng đầu hàng. Ai bảo cô không thể nào cứng rắn với cô gái này.
“Mai sau Anh Nhi muốn làm gì?” Quế Chi cười nói. Vừa nãy còn bày bộ mặt như kiểu Diệu Anh bắt nạt nhỏ không bằng. Một giây sau, nhỏ lại có thể cười tươi được. Thật là…
“Thì tuỳ thôi, còn cậu?” Diệu Anh hỏi cho lấy lệ.
“Mình à, mình muốn mở một nhà hàng có thể đáp ứng mọi nhu cầu của mọi người” Quế Chi nói.
“Nói đi xem nào, nhu cầu gì?” Diệu Anh chống cằm nghe Quế Chi nói.
“Có người muốn uống trà đọc sách thư giãn, có người muốn một nơi lý tưởng để bàn chuyện làm ăn, có người lại muốn ăn bữa cơm gia đình, có người muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh, và hơn nữa có người muốn cháy hết mình với cuộc sống về đêm. Mình muốn tất cả những thứ đó hội tụ trong nhà hàng của mình” Quế Chi hào hứng nói.
“Có được không? Quán nước là quán nước, nhà ăn là nhà ăn. Còn Bar Clup là Bar Clup. Sao có thể hợp nhất vào một nơi được?” Diệu Anh nhíu mày hỏi.
“Sao không được. Tầng một sẽ là quán nước, tầng hai là nhà ăn, còn tầng ba là Bar Clup. Được không?” Quế Chi nhìn Diệu Anh hào hứng nói.
“Ý tưởng đó cũng rất sáng tạo” Diệu Anh không keo kiệt cho Quế Chi một lời khen.
“Vậy, Anh Nhi thiết kế cho mình một bản vẽ mẫu kiến trúc đi” Quế Chi mong đợi nhìn Diệu Anh. Diệu Anh của nhỏ rất là giỏi nha, mới còn nhỏ mà đã biết thiết kế mọi thứ đó.
“Mình không rảnh” Diệu Anh nói xong với lấy cuốn sách, đọc tiếp. Quế Chi thấy vậy, giận dỗi giật cuốn sách nói “Anh Nhi, giúp mình đi”
“Không, đưa sách đây” Diệu Anh khó chịu nói.
“Không” Quế Chi quay mặt sang chỗ khác.
Diệu Anh nhìn Quế Chi một lúc lâu sau, thở dài đi vào trong phòng đóng cửa lại. Quế Chi ngồi trên ghế salong nhìn cánh cửa phòng của Diệu Anh. Tủi thân cùng tức giận, nhỏ ném cuốn sách vào góc ghế, chạy về nhà của mình.
Sau sự kiện đó một tuần, Quế Chi không đến nhà Diệu Anh, mà Diệu Anh cũng không xuất hiện trước mặt Quế Chi. Đến ngày thứ tám hai người “dỗi nhau”, Quế Chi mở cửa muốn sang làm hoà với Diệu Anh. Khi mở cửa, nhỏ thẩy trước cửa nhà nhỏ có một cuốn tập vẽ khẩu A3. Nhỏ hiếu kì cầm lên xem. Vừa mở ra, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự ngạc nhiên. Đây là bản vẽ kiến trúc nhà hàng mà nhỏ muốn Anh Nhi thiết kế cho mình. Quế Chi vui mừng ôm tập vẽ, chạy đến nhà Diệu Anh, ấn chuông. Khi thấy cửa vừa mở, nhỏ liền nhào đếm ôm lấy người mở nói “Anh Nhi, cậu là tốt nhất, Chi Nhi yêu cậu chết mất a”
“Trước đó bỏ tay cậu ra, mình ngạt thở” Diệu Anh nhíu mày, muốn gỡ cái người như con bạch tuộc vươn bốn cái tua quấn chặt lấy cô. Nhưng có vẻ con bạch tuộc nhỏ này không có ý định thả cô. Cuối cùng Diệu Anh đành đóng cửa phòng, khó nhọc di chuyển đến tủ lạnh, mở tủ lạnh, lấy một cục đá thả vào trong áo của Quế Chi. Con bạch tuộc nhỏ nào đó bị lạnh đột ngột, vội vàng buông Diệu Anh ra. Được tự do, Diệu Anh trở lại ghế salon đọc sách tiếp. Quế Chi mặt đỏ lên thể hiện nhỏ đang rất tức giận. Nhỏ hét “Anh Nhi, cậu là đồ đáng ghét”
///////////////////Úm ba la…trở lại hiện tại//////////////////
Nhớ lại quá khứ, Trâm Anh nở nụ cười, đôi tay mơn mởn các kệ sách được treo trên tường. Bỏ chiếc kính ra, Trâm Anh chọn đại một cuốn sách, ngồi xuống chiếc ghế gần đó bắt đầu đọc. Quế Chi thì từ lúc vào nhà hàng đã cùng quản lý đi khảo sát nhà hàng nên không thấy được nét mặt lúc này của Trâm Anh. Nếu nhỏ thấy được, không biết nhỏ vui vẻ biết nhường nào.
Thời gian thấm thoát trôi, không biết Trâm Anh đọc hết bao lâu, đến khi bên cạnh mình có người ngồi cùng thì cô mới ngẩng đầu lên. Thấy Quế Chi cầm hai cốc nước ép, để lên chiếc bàn trước mặt cô một cốc rồi nhỏ thoải mái vắt chéo chân, dựa vào ghế nhâm nhi cốc nước. Trâm Anh gấp cuốn sách lại, nói “Xong rồi sao?”. Ngữ điệu của cô rất mềm mỏng đến mức ngay cả chính cô cũng không biết.
“Ùm, xong rồi” Quế Chi nở nụ cười.
“Cách bài trí rất hợp lý, rất thoải mái. Cậu thiết kế à?” Trâm Anh giả vờ hỏi.
“Không, nhà hàng này là do Anh Nhi thiết kế” Quế Chi nói, không quên quan sát nét mặt của cô. Nhưng nét mặt cô không hề có một chút biểu hiện gì khiến cho nhỏ cảm thấy có một chút thất vọng.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa vang đến một trận cãi vã thu hút sự chú ý của mọi người ở tầng một. Nhưng bọn họ vốn đã chứng kiến nhiều cảnh này rồi nên không thèm để ý, tiếp tục nhâm nhi tách trà cùng đọc cuốn sách trên tay. Chắc đây lại là đối thủ của chủ nhà hàng này đến phá rồi thôi mà. Người thật sự chú ý đến sự tình ngoài kia chỉ có Trâm Anh cùng Quế Chi. Nhìn ra ngoài cửa, bọn họ thấy một cô gái mang mét mặt của tiểu loli. Mái tóc xoăn lọng to, dài đến ngang eo. Chiếc váy liền thân màu hồng làm cho cô gái đó mang nét thanh thuần của một thiếu nữ. Chiếc giày cao gót màu hồng đính một ít đá hoa. Nhìn cô như một tiểu thiên thần vậy. Mọi người, nếu mới nhìn thấy cô đều sẽ có thiện cảm. Nhưng, có vẻ cách cư xử của cô cùng lời nói đã phá hoại hình tượng đó.
“Mấy người nghĩ mấy người là ai, nhà hàng của mấy người có giá lắm hay sao?”
“Mấy người có biết tôi là ai không?”
“Các người chờ đấy, tôi sẽ cho cái nhà hàng này phải phá sản”
Dù tiểu loli đó có mắng chửi như thế nào thì bảo vệ của nhà hàng vẫn lạnh lùng đứng một bên, như thể cô gái đó mắng không phải là bọn họ vậy.
“Các người thật sự không muốn kinh doanh, được tôi sẽ khiến cho cái nhà hàng rẻ rách này phải đóng cửa” Tiểu loli đó nóng mặt nói.
“Đóng cửa, cô có cái năng lực đó không?” Một giọng nói mang theo nét mỉa mai vang lên, Quế Chi đi đến trước mặt cô gái đó nói.
“Mạng cô thật là dai nha, rơi xuống biển như vậy mà không có chết” nhìn Quế Chi tiểu loli đó nở nụ cười nửa miệng nói.
“Ài…làm sao giờ, tôi rất là ghét cô, vì vậy tôi không thể nào cứ thế mà chết được. Tôi phải quay về để tính sổ với cô hai chuyện chứ” Quế Chi không vừa nói.
“Cô ngoài cái thân phận phu nhân phó tổng Trần thị thì còn cái gì mà ra oai” Tiểu loli khoanh tay khinh bỉ hất cằm. “Khi tôi được gả làm vợ của anh rể cô, xem cô ra oai cái gì”
“Hà My, cô thật không nhớ rồi. Tôi không chỉ là vợ của A Kiệt, tôi còn là hòn ngọc quý Đặng gia. Riêng cái thân phận này của tôi đã tuỳ ý có thể đè bẹp cô rồi. Còn gả cho anh Khánh, hừ, mơ tưởng. Anh Khánh tôi có một vị hôn thê, mấy tháng sau là cưới rồi. Mơ mộng hão huyền” Quế Chi khinh bỉ nhìn Hà My cười lạnh.
“Cái gì?” Hà My ngạc nhiên nói. Khánh có hôn thê từ bao giờ? Tại sao cô không biết.
“Không cần phải ngạc nhiên lắm, những con ruồi nhặng như cô vây bên anh Khánh, tôi thấy rất nhiều. Anh ý không hề để ý các cô, nhưng các cô lại tự mình đa tình. Hừ, tưởng vào trong Trần gia dễ lắm sao?” Quế Chi khoanh tay nói.
“Cô đang nói dối” Hà My không tin nói.
“Nói dối, tôi cần gì phải nói dối cô? À quên không nói, cái nhà hàng rẻ rách này chính là nhà hàng của tôi. Và người không muốn cho cô vào đây chính là tôi” Quế Chi nói.
“Cô…” Hà My không nói nổi lên lời. Cô thật không ngờ, cái nhà hàng này là của con nhỏ đáng ghét này. Hôm nay ý định đến đây để thư giãn một chút. Nhưng ai ngờ, vừa mới bước một chân vào cánh cửa đã bị bảo vệ chặn ở ngoài.
“Cô không cần phải làm cho tôi già như vậy đâu, xin lỗi, tôi có việc, không tiễn” Nói xong, Quế Chi xoay người vào chỗ ngồi của Trâm Anh. Bảo vệ thấy bà chủ của mình nói vậy, hiểu ý ra dấu mời với Hà My. Hà My tức giận, giậm giậm đôi giày cao gót đi ra khỏi nhà hàng. Quế Chi, sẽ có ngày, tôi sẽ khiến cho cô phải quỳ dưới chân của tôi, cầu xin tôi. Cứ chờ đó đi.