Trần gia cũng giống như Phan gia, từ khi Trân Anh “gặp chuyện” thì trong nhà chẳng còn vui vẻ như trước nữa. Bảo Khánh thì ngày về nhà một lần, cốt chỉ để tắm rửa rồi lấy đồ, còn nhưng lúc còn lại, anh đều ở trong công ty hoặc chạy đến đóng đô ở Phan gia. Ông bà Trần nhìn con trai cả mà chẳng biết nói câu gì. Đã hết cách với đửa con trai cả, vậy mà đến con trai và con dâu út. Dù bà có một thằng cu nhưng bà không thể nào vui được. Có bà nào lại vui khi cháu trai của mình vừa sinh ra thì không được gần mẹ không? Con dâu út của bà bị mắc chứng tư kỉ sau khi sinh, đã điều trị rất lâu mà không có tiến triển gì. Các bác sĩ nói, Quế Chi là vì đau buồn quá độ, đã vậy còn bị sock khi đang mang thai đến lúc sắp lâm bồn, nguy hiểm càng thêm nguy hiểm. Sau khi may mắn thoát khỏi nguy hiểm, ý thức của bệnh nhân tự động đóng lại, không muốn tiếp xúc với người xung quanh. Bác sĩ còn nói, nếu muốn chữa khỏi, vậy phải tìm người mà Quế Chi quan tâm nhất, đến ngày ngày nói chuyện với cô. Bà Trần cuối cùng cũng đành thông báo tin mừng mà tin xấu cho ông bà Đặng, dù gì bọn họ cũng là cha mẹ của Quế Chi. Ông bà Đặng sau khi hay tin, không nói nhiều đã đặt một chuyến bay ngay trong đêm đáp xuống Hà Nội. Nhưng dù có ông bà Đặng hay chồng của Quế Chi – Bảo Kiệt ngày đêm nói chuyện với Quế Chi, nhưng cô vẫn như một khúc gỗ, không nói, không cười mà chỉ luôn ngồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ đến khi mệt thì ngủ, lúc dạy lại lặp lại hoạt động đó. Ông Đặng khi nhìn thấy Quế Chi như này, ông đã nói một câu “Chi Nhi giống Chi Nhi của hơn chục năm trước khi chứng khiến Anh Nhi rơi xuống vách đá, nhưng, nếu so chục năm trước với bây giờ, con bé có phần nặng hơn”. Vì không khuyên được con gái, ông bà Đặng liền để khách sạn lại cho quản lý, còn ông bà thì ở lại Trần gia, ông bà muốn tiếp tục ở gần con bé, giúp con bé ra khỏi cú sock lần này. Bảo Kiệt nhìn vợ của mình, anh cũng không biết làm sao. Nếu cha mẹ của cô không đánh thức được cô, anh không đánh thức được cô, vậy chỉ còn Trâm Anh thôi. Nhưng Trâm Anh đã không còn, anh đi đâu tìm được một Trâm Anh đây?
Buổi tối, Bảo Kiệt mang thức ăn tối lên bồi Quế Chi ăn. Sau khi bồi cô ăn xong, anh liền đặt cô lên một chiếc ghế nằm đối diện với cửa sổ, đắp một lớp chăn mỏng cho Quế Chi xong, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận rồi đi ra khỏi phòng. Không biết Bảo Khánh dạo này có việc gì mà công ty cũng ít đến hẳn, suốt ngày không thấy bóng dáng. Thân là phó chủ tịch, anh lại gánh thêm một phần công việc của Bảo Khánh. Vì vậy, bồi Quế Chi ăn tối xong, Bảo Kiệt xuống nhà ăn qua loa rồi vào trong thư phòng làm việc tiếp.
Còn một mình Quế Chi trong phòng, cô không cảm xúc nhìn ra cửa sổ, nhìn ánh trăng tròn tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong màn đêm như để khẳng định sự tồn tại của nó. Không biết nhìn bao lâu, đột nhiên đôi mắt không có tiêu cự của cô mở to, đầy vẻ ngạc nhiên và xúc động, nước mắt ứ lại trên khóe mắt làm tầm nhìn của cô mờ đi, miệng cô run run không nói được câu gì.
Trước mặt Quế Chi la một cô gái đang ngồi trên thành cửa sổ. Cô mặc một chiếc áo croptop sát nách mà xám và chiếc quần jean màu bò, dưới chân cô đi một đôi giày thể thao màu trắng. Mái tóc xoăn của cô được buộc kiểu đuôi ngựa tít trên đỉnh đầu, để lộ ra chiếc cổ thon. Nhìn Quế Chi, cô nở một nụ cười, cô nói “Chi Nhi, không nhận ra mình nữa à?”
Khi nghe thấy câu nói này, Quế Chi như ăn phải thuốc kích thích, bật dạy lao đến chỗ cô gái đó, ôm chặt lấy cô. Bị ôm chầm lấy, cô gái dùng cả hai tay cố định lại người để không bị ngã ngửa ra sau. Rồi cô đưa tay lên ôm lấy thân thể đã gầy đi của Quế Chi, miệng trách “Con bé này, mình chỉ là đi có một năm, sao cậu lại không biết chăm sóc cho bản thân mình rồi”. Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy vai ẩm ướt. Thở dài, cô nói “Sau một năm gặp lại, cậu nên nói gì với mình chứ, đừng chào hỏi với mình bằng nước mắt”.
“Anh Nhi, cậu xấu lắm” sau một lúc lâu, Quế Chi nghẹn ngào nói được mấy từ. Tiếng nói của cô như muỗi kêu nên Trâm Anh không nghe rõ “Hả” một cái. Cuối cùng, đổi lại cô bị một cái đẩy mạnh từ Quế Chi. May là cô phản ứng nhanh, không thì ngày mai cả giới Hắc đạo đều biết Phi Ưng vì ngã lầu mà chết mất. Định trách Quế Chi, nhưng nhìn đến bóng lưng ưu thương, hai vai đang run run của Quế Chi, Trâm Anh lại thở dài. Bước đến trước mặt Quế Chi, Trâm Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đấm lệ từ lâu nói “Thôi nào, mình xin lỗi vì đã làm Chi Nhi của mình đau lòng, nhưng mình là bất đắc dĩ, Chi Nhi tha thứ cho mình có được không?”
Nghe Trâm Anh nói nhưng Quế Chi không hề hé một câu gì, vẫn yên lặng rơi nước mắt, nhìn làm Trâm Anh cảm thấy xót sa. Đã vậy Quế Chi còn có chiều hướng tránh khỏi bàn tay của Trâm Anh, quay mặt đi chỗ khác. Nhìn hành động của Quế Chi, Trâm Anh biêt rằng cô bạn này đang dỗi. Vì vậy Trâm Anh không nói gì nữa, xoay người đi đến cửa sổ, vừa đi vừa nói “Nếu Chi Nhi không muốn nhìn thấy mình như vậy, mình dù đau lòng nhưng đành phải rời khỏi nơi này, tốt nhất rời càng xa càng tốt, tránh cho Chi Nhi nhìn mà ngứa mắt. Minh đi đây, đi luôn đây.”
Nghe Trâm Anh nói vậy, Quế Chi chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng đầu tiên. Cô nhanh tay giữ bàn tay của Trâm Anh, giọng nói lí nhí như muỗi kêu “Đừng đi”.
Biết Quế Chi sẽ phản ứng như vậy, khóe miệng của Trâm Anh nhếch lên một độ cong nhỏ không ai phát hiện, nhưng rất nhanh cô trở lại bộ mặt như nàng dâu bị chồng vứt bỏ, ủ rũ nói “Chi Nhi không cần mình, mình không muốn làm Chi Nhi không vui, mình nên đi, đi càng xa càng tốt”.
“Không phải là mình không cần Anh Nhi, mình chỉ giận cậu thôi, nhưng nếu vì vậy mà cậu biến mất lần nữa thì mình không giận nữa. Anh Nhi, cậu đừng biến mất nữa, mình không chịu được nữa đâu” Quế Chi vừa nói vừa khóc nấc lên. Cô chịu đủ rồi, mười hai năm trước, Trâm Anh trước mặt cô rơi xuống biển không rõ tung tích, mười hai năm sau cô lại nghe thấy tin Trâm Anh bị giết, đã vậy Anh Nhi của cô bị giết cách đây hơn ba tháng. Sau khi sinh con xong, tỉnh dạy ngày hôm ấy, từ miệng của Bảo Kiệt, cô biết được là chuyến đi chơi này không phải là cha mẹ chồng cô sắp xếp, mà chuyến đi này là do Trâm Anh một tay sắp xếp. Vậy mà cô không hay biết gì. Sau khi tỉnh dạy lần nữa cô thật không muốn đối mặt với hiện tại tàn nhẫn, vì vậy cô cự tuyệt giao tiếp với thế giới bên ngoài. Không phải cô không biết cha mẹ của cô và cha mẹ chồng lo lắng như thế nào, Bảo Kiệt sốt ruột ra sao. Nhưng lúc đó, trong suy nghĩ của cô chỉ tồn tại một ý nghĩ, cô không bảo vệ được Anh Nhi, dù mười hai năm trước hay là mười hai nắm sau, người được bảo vệ chính là cô. Cô không chấp nhận được sự thật này.
Thấy bản thân đùa hơi quá, Trâm Anh quay lại ôm lấy Quế Chi, vỗ vỗ lưng an ủi cô, nói “Được rồi, mọi chuyện đã qua, bây giờ mình sẽ không biến mất như vậy nữa, mình hứa đó”.
“Anh Nhi, Anh Nhi đã hứa thì phải giữ lời” Quế Chi ôm chặt lấy Trâm Anh vừa khóc vừa nói.
Ở trong thư phòng Trần gia, Bảo Kiệt đứng dựa lưng vào chiếc ghế da nhìn màn hình máy tính nở nụ cười. Cuối cùng thì Chi cũng đã trở lại như bình thường rồi. Mấy hôm trước nghe anh Khánh nói là Trâm Anh vẫn còn sống, anh thật sự không tin. Nhưng nhìn anh hai của anh chắc chắn như vậy, anh cũng bán tính bán nghi. Về phòng thấy Chi như bức tượng, anh nhịn không được nói cho cô biết Trâm Anh còn sống, dù tin đó có thực sự thật hay không, chỉ cần nó giúp Chi trở lại như trước, như vậy là rất tốt rồi. Đúng như anh nghĩ, khi nghe Trâm Anh còn sống, Chi đã có phản ứng lại. Đến hôm nay, Chi cuối cùng cũng đã nói. Anh thật sự rất vui. Lặng lẽ tắt máy tính đi, bây giờ anh cũng đã chuyên tâm xử lý công việc rồi.
Trong phòng, sau khi Quế Chi khóc chán rồi, cô liền kéo Trâm Anh ngồi xuống giường, hỏi “Trâm Anh, hôm đó là như thế nào vậy? Sao cậu phải giả dạng bản thân đã chết?”
“Chuyện này cậu không nên biết thì hơn, cái cậu cần để ý bây giờ chính là tiểu bảo bối mới ra đời đã phải uống sữa ngoài và ông chồng đáng thương của cậu kia kìa” Trâm Anh dí nhẹ trán Quế Chi sủng nịnh nói.
“Nhưng người ta muốn biết mà” Quế Chi chu môi phản kháng.
“Ai, khi nào chuyện được giải quyết, cậu muốn biết gì cũng được. Bây giờ…” Trâm Anh đang định hàn huyên với Quế Chi thì bên tai vang lên giọng nói của Nghi Dung “Trâm Anh, nhanh, em còn năm phút”. Nhìn Quế Chi, Trâm Anh cười nói “Bây giờ không còn sớm, cậu nghỉ đi, mình phải đi rồi”.
“Anh Nhi, cậu định đi đâu?” Quế Chi vội vàng giữ tay Trâm Anh lại, lo lắng hỏi.
Trâm Anh nhìn thấy vẻ khẩn trương lo lắng của Quế Chi, cô bất đắc dĩ vỗ vỗ vào bàn tay đang nắm chặt bàn tay của cô, trấn an “Yên tâm, mình đã hứa là sẽ không bao giờ nuốt lời. Bây giờ chưa phải là lúc mình lộ diện”.
“Vậy bao lâu?” Quế Chi vẫn không chịu buông tay ngược lại nắm chặt hơn như thể nếu cô chỉ cần buông nhẹ hơn một chút là Trâm Anh liền biến mất vậy.
“Chậm nhất là ba tháng. Chi Nhi, buông mình ra đi, bây giờ mình không còn thời gian” Trâm Anh gấp gáp nói. Nếu Quế Chi mà cứ giữ cô ở lại như thế này thì Nghi Dung và Ngọc Diệp không thể giúp cô làm nhiễu máy an ninh ở Trần gia, như vậy cô sẽ bị phát hiện, kế hoạch của cô sẽ bị hỏng mất.
Nhìn Trâm Anh thật sâu, Quế Chi cuối cùng cũng buông tay, trước khi buông tay, cô nói “Đợi mình một chút” rồi đi đến bàn trang điểm lấy một chiếc hộp trang sức nhỏ nằm im lìm trong góc rồi trở lại đứng trước mặt Trâm Anh, nói “Mình muốn đưa cho cậu vào sinh nhật của cậu, nhưng cậu lại giả chết. Bây giờ mình đưa lại cho cậu”. Nói xong, Quế Chi xoay người Trâm Anh quay lưng lại với cô, đẩy Trâm Anh đi đến cửa sổ, vừa đi vừa nói “Đi, đi, không nhanh là cậu sẽ bị phát hiện đó, nhanh đi”.
Đứng trên thành cửa sổ, Trâm Anh quay đầu lại nhìn Quế Chi, không nhịn được nói “Nếu muốn tìm mình thì quay lại Phan gia, mình luôn ở đấy” rồi không để Quế Chi nói thêm câu gì, cô tung người nhảy xuống rồi biến mất trong màn đêm đen nghịt. Chỉ còn lại Quế Chi, cô đứng dựa người vào cửa sổ, nói với màn đêm “Cậu không nói, mình cũng sẽ tự tìm ra vì sao lúc đó cậu lại giả chết. Anh Nhi, bây giờ hãy để mình giúp cậu một lần”.
Trong một chiếc xe Lamborghini màu bạc, một cô gái đeo chiếc kính cận bản to che gần nửa khuôn mặt thanh tú ngồi ở vị trí lái xe, đôi tay cô như bay như múa trên chiếc laptop trên đùi cô. Bên cạnh cô là một cô gái khác, cô để tóc ngắn ngang vai, trên đùi cô cũng là một chiếc laptop. Không biết bao lâu, cửa sau xe mở ra, một cô gái đi vào xe, khi vào cô nói “Dung, Diệp, chúng ta đi thôi”. Nói xong, cô bắt đầu lấy đồ hóa trang trong balo ở sau xe, bắt đầu công cuộc biến đổi khuôn mặt bản thân.
Nhìn Trâm Anh qua chiếc gương nhỏ, Nghi Dung nói “Sau khi việc này thành công, chị muốn nhận Quế Chi vào nhóm của chúng ta. Cô gái ấy là một nhân tài đó”. Vừa nói, cô vừa cất laptop và khởi động xe.
“Chị bỏ cái ý định ấy đi, dù em có đồng ý thì chồng của cậu ta cũng sẽ không đồng ý cho vợ mình làm bạn với nguy hiểm đâu. Với lại, nếu chuyện Chi Nhi vào Phi Ưng được đưa ra, em là người phản đối đầu tiên. Dù cậu ta biêt đua xe, biết chạy trốn, nhưng cậu ta không có kĩ năng sát thủ” Trâm Anh vừa hóa trang vừa nói.
“Kĩ năng có thể luyện mà” Ngọc Diệp cũng thêm vào.
“Dung, Diệp, chúng ta nhướm thân vào Hắc đạo là do em, em muốn tìm hết tất cả kẻ đã hại gia đình em để trả thù, các chị chỉ là muốn giúp em. Chúng ta là bất đắc dĩ. Nhưng Chi Nhi khác, cậu ấy lớn lên trong sự yêu thương và đùm bọc, dù Bảo Kiệt cũng là người trong Hắc đạo, nhưng Chi Nhi chưa bao giờ chính thức trải qua việc trong Hắc đạo” Trâm Anh vừa nói vừa thu dọn đồ hóa trang. Bây giờ, Trâm Anh mang khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đúng đặc điểm của con gái người Nhật. Mái tóc xoăn dài được cô thả tự do. Nhìn cô, Nghi Dung cảm thán “Trâm Anh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy chắc chị cũng nghĩ rằng em là em gái bị thất lạc của Eric mất”,
“Diệp, chị liên lạc với Eric, hỏi cậu ta xem người đó đã liên lạc lại chưa?” Trâm Anh không để ý Nghi Dung, quay sang Ngọc Diệp nói.
“Chưa, Eric đang rủa người đó, cậu ta bảo cậu ta muốn làm nghiên cứu của cậu ta” Ngọc Diệp nói.
“Bảo với cậu ta, vụ này xong, cậu ta thích ở trong phòng thí nghiệm mười năm em cũng không quản, còn bây giờ tập trung làm việc cho em, đừng có than” Trâm Anh nói. Xong cô quay sang Nghi Dung nói “Dung, bên cha mẹ em thế nào rồi? Chị chắc cha em không nhận ra em chứ?”
“Trâm Anh, em phải có lòng tin vào thuật dịch dung của em chứ. Em dịch dung thành người khác ngay cả chị còn ngỡ ngàng, cha mẹ nuôi làm sao có thể nhận ra chứ” Nghi Dung nói, nhưng như vừa nhớ ra gì cô nói tiếp “Nhưng không thể ngoại trừ, nếu em đừng dùng biểu cảm ưu thương nhung nhớ nhìn bóng lưng của cha nuôi thì khả năng không bị phát hiện cao hơn. Cha nuôi cũng là người Hắc đạo đó”
Nghe Nghi Dung nói, Trâm Anh rơi vào trầm mặc. Đúng là mỗi lần cha cô quay người đi là cô đều nhìn ông bằng ánh mắt như vậy thật. Nếu phát hiện ra, tại sao cha cô không nói ra. Mà một tuần nay cô không nhìn thấy mẹ và cha mẹ nuôi của cô đâu. Mới đầu cô chỉ nghĩ rằng bọn họ đang đi du lịch đâu đó, nhưng bây giờ nghe Nghi Dung nói, cô cảm thấy nghi ngờ hơn. Một tuần nay, cô cũng đi thường đi dạo trong Phan gia, cốt là để tìm ra gián điệp là ai. Và cô cũng đã tìm ra được, nhưng cô chưa thể động tay được, cô muốn lợi dụng cô ta để cho người đó nhanh chóng cắn câu.
Để tay lên ghế xe, Trâm Anh tình cờ xờ vào một vật cứng. Nhìn vật cứng trong tay, Trâm Anh nhớ đến lời nói của Quế Chi. Đây là đồ mà Quế Chi muốn đưa cho cô lúc sinh nhật hai hai tuổi của cô. Trâm Anh nghi hoặc mở chiếc hộp ra. Vừa mới nhìn vật trong hộp, đôi mắt vốn trang điểm to tròn của cô mở to ra, trong hốc mắt ngân ngấn nước. Trong hộp là một chiếc dây truyền có mặt là một giọt nước, trong giọt nước có khắc A&C-BF rất là nổi bật.
……………………
Về đên Phan gia cũng đã là chín giờ. Trâm Anh đeo balo đồ hóa trang lên, đi theo Nghi Dung và Ngọc Diệp vào trong nhà. Vừa vào nhà, các cô liền cảm thấy không khí trong nhà hôm nay không được bình thường. Trên ghế sopha phòng khách không vắng lặng như mọi hôm mà có một vài người trên đó. Mà những người đó lại chính là người cô vừa nghĩ đến, mẹ đẻ và cha mẹ nuôi của cô, còn có cha của cô nữa. Nắm chặt bàn tay rồi lại nới lỏng, cô lấy một biểu cảm tự nhiên nhất đi vào cùng Nghi Dung và Ngọc Diệp.
“Cha mẹ nuôi, cô chú Nguyễn, bọn con đã về” vừa dừng chân, Nghi Dung là người lên tiếng đầu tiên.
“Cha mẹ nuôi, cô chú Nguyễn” Ngọc Diệp chào một tiếng.
“Cô chú Phan, cô chú Nguyễn” Trâm Anh cũng nở nụ cười tươi rói, cộng với khuôn mặt cô hóa trang nhìn thật đáng yêu.
Ông Phan và ông Nguyễn chỉ lạnh nhạt nhìn Trâm Anh gật đầu, ánh mắt mang một ý vị sâu xa, còn bà Phan và bà Nguyễn thì trực tiếp không để ý đến cô, hai bà chỉ nhìn Nghi Dung và Ngọc Diệp gật đầu rồi lại ngồi đọc tạp chí. Trâm Anh bị bơ ở bên cạnh, dùng ánh mắt nói chuyện với Nghi Dung và Ngọc Diệp.
Trâm Anh trừng: Sao ai nói với em là mẹ ruột và mẹ nuôi của em bị mắc bệnh trầm cảm.
Nghi Dung và Ngọc Diệp nhún vai vô tội: Thì theo bọn chị điều tra là vậy mà.
Trâm Anh thương cảm: Em bị ném bơ.
Nghi Dung vỗ vỗ lưng an ủi: Không sao đâu, đợi đến khi em khôi phục lại thân
phận thì mọi việc lại trở về bình thường thôi.
Trâm Anh thở dài: Mong là vậy.
…………..
Lúc ba người bí mật trao đổi ánh mắt, ngoài cửa truyền đến một giọng nam trầm tính mà quen thuộc khiến cho trái tim Trâm Anh đập lỡ mất một nhịp “Cô chú Phan, cô chú Nguyễn, mọi người gọi con đến có chuyện gì?”. Trâm Anh theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn người đàn ông đang bước vào, trong mắt bỗng chốc không kìm nén được nhớ nhung và yêu thương nhưng rất nhanh thu sự luống cuống của bản thân lại, đôi mắt nhìn tràn đầy xa lạ và nghi hoặc.