Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 45: Sự ra đi bất ngờ



Hôm nay tại trường Royal,có 1 sự khác lạ. Ngoài con siêu xe đỏ rực còn có 1 chiếc Lambori màu đen bóng lộn. Từ trong xe, Thiên bước ra làm bao trái tim rơi. Tất cả các nữ sinh nói riêng và cả trừơng nói chung đều biết Thiên là 1 hotboy nhưng không ai biết gia thế cậu thế nào vì tất cả chỉ thấy cậu đi bộ và xe buýt là đa phần. Song hôm nay, hoàng tử đích thị là thật. Nhìn con siêu xe là quá lóe mắt.Thiên nhanh bước sang bên kia, mở cửa ra. Mọi người hồi hộp chờ đợi xem nàng công chúa của hoàng tử. Từng giây,từng phút 1 Nhi bước ra. Mọi hi vọng dâng cao bây giờ sụp đổ. Tất cả bắt đầu bàn tán ra vào:-Con nhỏ đó sao lại được đi với hoàng tử chứ!

-không biết cô ta bắt được điểm yếu gì của hoàng tử mà được như vậy chứ!

-Bị thương à, chắc cô ta giả bộ đấy!Thiên tài xấu xí đáng ghét!

-Tưởng học giỏi là muốn ve vãn ai cũng được sao!

-Hay cô ta gài bẫy nhỉ?

.......v.......v.......v.........v.........

Những lời đó ắt hẳn lọt vào tai hắn và nó.Thiên nhăn mặt

-Em thấy chưa! Em không nên làm xấu mình như vậy!

-Mặc kệ họ-Nó tiếp tục đi bên sự giúp đỡ của cậu

-Sao hôm nay ba lô em nặng thế!Thiên than.

-không biết!

***************

-Chào! Hai người hôm nay chưng diện độ giàu à!-Băng cười

-Băng Nhi! Em làm sao vậy?-Vũ nhanh chóng chạy lại bên nó.-Sao lại?......

-Em không sao đâu! Chỉ là bị ngã thôi!-Nó nói.

-Ngã mà em thành ra như vậy sao?- Vũ khăng khăng.

-Cậu có tránh ra không?-Thiên nhìn Vũ

-Được rồi!

Nó vào chỗ ngồi,Thiên trút được gánh nặng.Cậu vào chỗ ngồi.

-Gì mà nặng chứ! Sao anh sức yếu vậy! - Nó mở ba lô ra- Gâu!

Prince ngẩng đầu lên nhìn nó.

-Á! Sao mày lại ở đây!

-Chà! Prince! Cậu đưa nó đến đây à? -Băng xoa đầu con Prince.

-Không! Tớ không biết làm sao nó đến được đây nữa! Nó thú nhận.

-Có lẽ nó chui vào tối qua! thật là phiền phức!-Thiên nói

-Chắc nó chưa ăn,may mà khi nãy tớ mua rất nhiều thức ăn- Băng reo lên và ôm luôn Prince xuống dưới.

Suốt giờ học,nó cười suốt.Sự bất an trong lòng nó chợt biến mất. Một lần nữa, hắn và nó lại bên nhau.Rồi từ đó trong lớp học luôn xuất hện 1 thành viên mới.

****************

Cho đến một ngày.

-Băng! Prince đâu rồi! - Nó hỏi Băng.

-Tớ không biết! Hồi nãy tớ còn thấy nó ở đó mà! - Băng nhìn nó.

-Không biết nữa! Tớ chẳng thấy đâu cả! - nó lo lắng.

-Hay là Vũ và Thiên giấu đâu đó cũng nên! Băng cười.

-Hai đứa đang nói xấu gì sao? - Vũ nói.

-Anh!-nó vội chạy lại - Anh có thấy Prince của em ở đâu không?

-Làm sao anh biết được!

-Hàn Thiên! Là anh phải không?- Nhi quay sang chất vấn cậu.

-Anh sao! Anh mà thèm lông xù à!-Thiên nhìn nó.

-Vậy rốt cuộc nó ở đâu chứ!-nó cuống lên.

Cứ thế cả 4 người bỏ luôn tiết học mà đi tìm. Thời gian càng lâu thì sự lo lắng càng lớn. Cả ngôi trường gần như bị đảo tung.Nó vừa đi vừa nghĩ những nơi con Prince có thể đến. Cô đã tìm tất cả mọi nơi song tất cả đều vô vọng. Có nơi nào cô chưa đến.Đúng rồi! Vườn sau của trường! Nó chưa hề tìm ở đó. Nhi chạy vội. Cô cầu mong là nó ở đó. Cô thở dốc, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Rơi vào võng mạc cô, phía xa kia,dưới ánh nắng,bộ lông trắng nổi bật trên nền xanh của cỏ. Cuối cùng trên môi cô cũng có thể nở được một nụ cười:

-Prince! Mày thật nghịch ngợm! Mày có biết là tao tìm mày lâu lắm rồi không hả!

-Mày đang làm gì mà chăm chú vậy!

-Prince! Prince!

Cô tiến lại gần, rồi rất gần.

-A ...........-nhi hét lên kinh hãi.

Còn 3 người kia, sau khi lục tung tất cả đều không thấy thì cả 3 không hẹn mà cùng tới vườn sau. Vừa mới đặt chân, tiếng hét thấu động không gian của nó vang lên, tất cả lo sợ. Thiên nhanh chóng chạy thật nhanh so với 2 người kia. Trên thảm cỏ xanh, nó ngồi bệt xuống. Kinh hoàng nhìn thảm họa trước mắt khó tin. Tấm lưng thon che đi khung cảnh trước mắt. Khuôn mặt khó tin với sự thật. Thiên đến gần. Cậu sững lại, đến 1 người con trai lạnh lùng và vững chắc như thiên còn rùng mình trước cảnh này. Thiên lo lắng nhìn xuống nó, cậu ngồi xuống ôm lấy nó:

-Không sao! có anh ở đây rồi!

Nhi khóc òa lên và ôm lấy cậu. Còn Băng, nhỏ hét lên và ôm lấy Vũ không dám nhìn. Vũ biết thật là 1 cú sốc tâm lí không nhẹ. Vũ nhìn Thiên ra hiệu.

Nhi khóc,khóc cho đến khi kiệt sức,cho đến khi thiếp đi trong lòng Thiên mà nước mắt vẫn rơi.

*****************

Thiên ngồi bên giường. Tay cậu vuốt nhẹ tóc nó.Rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó:

-ngủ đi và quên hết tất cả!

*************

Đêm! Đôi lúc nó lại bấu lấy tay cậu. Và gần như suốt đêm cậu không ngủ.Cậu ôm nó thật chặt vào lòng mình, thật chăt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.