Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 120: Sắc đẹp có thể ăn được



Ngày hôm sau, lúc mặt trời lặn, máy bay đã vững vàng đáp xuống sân bay a thành.

Lại trở lại nơi từng quen thuộc, vừa mới xuống máy bay, hốc mắt Hỏa Hoan ẩn ẩn nước mắt, đó là một loại cảm giác quen thuộc.

Hít vào một hơi thật sâu, giống như ngay cả không khí hương vị cũng không có thay đổi, mùi hoa thản nhiên hỗn hợp có hơi thở cỏ xanh, thấm vào ruột gan, làm cho lòng người say.

"Nơi này biến hóa thật lớn" ngắm nhìn bốn phía, cô lẩm bẩm nói, tất cả giống như không thay đổi, làm mất đi mỗi một chỗ lại cảm thấy tất cả giống như cũng cải biến.

"Ha ha, nhà cao một chút, đường rộng một chút, phong cảnh dễ nhìn một chút, cứ như vậy." Một tay ôm hỏa thông, một tay vòng ở bả vai của cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nói, phong cảnh biến hóa là theo theo nhân tâm mà biến hóa, cho nên, cô có  cảm khái như vậy cũng không lạ.

"Nhị thiếu, Hỏa Hoan." Đúng lúc này, một bóng người vội vã  từ bên ngoài đi vào, phía sau anh, mười mấy người mang giày tây  hướng bên này đi tới.

"Xú tiểu tử, Hỏa Hoan tên này anh có thể tùy tiện gọi sao?" vỗ anh thật mạnh xuống, Đoan Mộc Minh tức giận nói, người phụ nữ của anh nha, làm sao có thể để cho người khác chỉ mặt gọi tên như vậy.

"Đã biết, lần sau chú ý không được sao?" Ôm nơi thấy đau, Diệp Toàn nhỏ giọng than thở, tầm mắt chuyển tới trên mặt Hoả Thông ở một bên thì nhất thời mắt mở thật to, miệng cũng là nửa ngày không có khép lại lại đây.

"Anh...... Anh là ——"

"Chú, nước miếng của chú đều chảy xuống, tuy rằng cháu cũng biết bộ dạng sắc đẹp cháu có thể ăn được, nhưng là ở nơi công cộng nước miếng rơi như vậy đó là rất không lễ phép."

Con của Đoan Mộc Minh, Hoả Thông nhẹ nói, một đôi mắt to tròn vo mắt cũng không nháy nhìn anh.

"Sắc đẹp có thể ăn được?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang, Diệp Toàn cũng nhịn không được nữa "Phốc ~~~"  một tiếng bật cười, nước miếng chấm nhỏ loạn bắn tung tóe, dẫn tới Đoan Mộc Minh  mày càng thêm nhíu lại.

"Lại cười?" Trừng mắt liếc anh một cái, Đoan Mộc Minh tức giận nói, ôm Hỏa Hoan đi thẳng về phía trước.

"Nhị thiếu, nhị thiếu......" Thấy thế, vội vàng che dấu nụ cười trên mặt, Diệp Toàn bước nhanh theo đi qua.

Trở lại biệt thự bọn họ từng ở, nơi đó vẫn y như là cô lúc trước rời đi, sáng sủa sạch sẽ, nhìn ra được lúc nào cũng có người quét tước.

"Các anh nghỉ ngơi trước một hồi đi, chờ đồ ăn làm xong, tôi gọi là các anh." Đưa bọn họ dàn xếp tốt, Đoan Mộc Minh nhẹ nói, "Yên tâm đi, ở trong này các anh tuyệt đối an toàn."

"Kia ca ca bọn họ......" Hỏa Hoan mày hơi hơi  nhíu, tuy rằng cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng là trong lòng lại ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an.

"Bọn họ không có việc gì, em yên tâm đi." Nhẹ nhàng vỗ về tóc của cô, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, "Ngủ đi, anh đi xử lý một chút việc, chờ bữa tối làm xong, anh tới gọi em."

"Được" gật gật đầu, Hỏa Hoan ngoan ngoãn đến trên giường nằm xuống.

Kìm lòng không đậu, Đoan Mộc Minh ở trên trán của cô hôn xuống một cái nhợt nhạt, sau khi cẩn thận chỉnh tốt góc chăn cho cô, xoay người đi ra ngoài.

Trong một phòng khác, có lẽ là kết quả đường dài mệt nhọc, Hoả Thông đã ngủ thật say rồi, ghé vào trước giường, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn Hoả Thông, mỗi nhìn nhiều anh liếc mắt một cái, Diệp Toàn trên mặt nghi hoặc thì càng nặng.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua soái ca sao?" Mang theo áo đưa anh, Đoan Mộc Minh tức giận nói.

"Tôi nói nhị thiếu, vậy thật là con của anh sao?" Diệp Toàn gà mẹ hề hề hỏi, duỗi cái đầu còn hướng tới bên trong.

"Câm miệng, đây không phải vấn đề anh nên quan tâm." Dắt anh vào một bên thư phòng, sắc mặt Đoan Mộc Minh nháy mắt tối xuống.

Phẫn nộ ngồi ở trên ghế, nhìn anh, Diệp Toàn thở ra một hơi thật dài.

"Đúng rồi, anh vẫn là nên sớm về thăm nhà một chút đi, bằng không, tôi sớm hay muộn sẽ bị mẹ anh đuổi giết khắp thế giới." Nhớ tới ánh mắt Phương Mỹ Linh kia hận không thể giết anh, anh vẫn là có một loại cảm giác không rét mà run.

"Thì thế nào?" Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Đoan Mộc Minh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi châm, hít sâu một cái, như là nhớ ra cái gì đó mạnh mẽ đem tàn thuốc dập tắt ở tại trong gạt tàn.

"Sau khi phu nhân nghe tin tức anh muốn ly hôn liền giận điên lên, thậm chí không tiếc lấy cái chết đến uy hiếp, hơn nữa, tập đoàn bên kia phản ứng cũng rất mạnh liệt, có mấy cái hạng mục đang hợp tác đã bị bỏ dở."

"Phải không?" con ngươi Đoan Mộc Minh nguy hiểm híp mắt lên, "Trương Tiểu Ái đâu?"

"Cô ấy vốn quyết định muốn rời đi, nhưng là chứng minh thư cùng hộ chiếu đã đều bị phu nhân lấy đi, hiện tại, phỏng chừng phu nhân đã biết tin tức anh trở về, anh chuẩn bị tâm lý đi."

Diệp Toàn nhẹ nói, cảm thấy đầu lại lớn, so sánh với Đoan Mộc Minh, anh đột nhiên cảm giác mình may mắn rất nhiều, tối thiểu anh không cần lưng đeo gánh nặng gia tộc, cũng không cần kết hôn cùng với người phụ nữ mình không thích.

"Tôi đã biết, anh ở nơi này coi chừng dùm đi, không có lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được tới nơi này." Nói xong, Đoan Mộc Minh đứng dậy đi ra.

"Anh muốn làm gì?" Thấy anh rời đi, Diệp Toàn cũng đứng lên đi theo.

"Tôi sẽ trở về sớm."

Nói xong những lời này, Đoan Mộc Minh rời đi.

Đưa mắt nhìn xe đi xa, Diệp Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở lại trong phòng, lại thình lình nhìn thấy trong giữa phòng khách một người nho nhỏ đang đứng.

"Di, cậu không phải đang ngủ sao? Đứng ở chỗ này làm gì?" Vừa nhìn thấy cậu, Diệp Toàn liền cười híp mắt lại.

"Chú, cháu đói bụng." Vuốt quắt quắt cái bụng, Hoả Thông đáng thương nói.

"A?" mặt Diệp Toàn nhất thời suy sụp, anh ghét nhất là nấu cơm, trời biết, nơi này không có người nấu cơm.

"Chú, chú nấu cơm cho cháu ăn, được không?" Loạng choạng cánh tay của anh, cái miệng nhỏ của Hoả Thông đô cao, thoạt nhìn hết sức làm người thương tiếc.

"A? Nga, nếu không, chúng ta ăn mỳ ăn liền đi." Nói xong, Diệp Toàn ôm cậu đứng lên, cảm giác rất kỳ quái, nhìn đến ánh mắt của cậu, không hiểu sao nghĩ đáp ứng yêu cầu của cậu.

"Được rồi" tuy rằng thất vọng, bất quá cuối cùng Hoả Thông vẫn là khẽ gật đầu.

**

Một đường chạy nhanh về đến trong nhà, bọn họ đang ngồi ăn cơm chiều, nhìn thấy anh tiến vào thì chỉ có một mình Tiểu Ái đứng lên.

"Anh là đứa con bất hiếu, còn biết trở về a?" Thấy anh, Phương Mỹ Linh liền khí không thông, đem bát đặt lên bàn thật mạnh, mạnh mẽ đứng lên.

"Không phải mẹ để cho con trở về đấy sao?" Đoan Mộc Minh thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh  không có một tia gợn sóng.

"Anh còn dám nói, đi theo tôi lên thư phòng." Nói xong, bà xoay người hướng thư phòng đi đến.

Nhìn anh, Tiểu Ái há miệng thở dốc lại cái gì đều không có nói ra.

Trong thư phòng, vẫn là hoàn toàn yên tĩnh, màn che thật dày che tất cả ánh sáng ở bên ngoài, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy áp lực.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào a? Ly hôn? Anh muốn đi ra."

Phương Mỹ Linh căm giận nói, sớm hay muộn có một ngày, cô sẽ bị đứa con trai này làm tức chết.

"Con không nghĩ muốn làm chậm trễ thanh xuân của cô ấy nữa, mẹ, mấy năm nay mẹ cũng thấy đấy, con không yêu cô ấy, một chút cũng không yêu."

Thanh âm của Đoan Mộc Minh bình tĩnh như trước, dưới ánh sáng hoàng hôn, biểu tình trên mặt anh nhìn như là không có chuyện gì.

"Yêu? Ha ha ~~~" Phương Mỹ Linh đột nhiên nở nụ cười, "Mấy năm nay anh có yêu ai a? Giống gia đình chúng ta vậy sinh ra  đứa nhỏ, từ nhỏ đến lớn, trong từ điển vốn không có cái chữ yêu này, biết tại sao không?"

"Con không muốn biết, cũng không còn hứng thú biết, cho dù không có yêu, ít nhất con cũng sẽ tìm một người phụ nữ con cảm thấy hứng thú để kết hôn."

Tiếp cận ba mươi năm sinh mệnh, đây là kiên trì duy nhất của anh.

"Người phụ nữ cảm thấy hứng thú?" tiếng cười Phương Mỹ Linh mang theo một chút lạnh như băng, "Mẹ nghe nói, con lúc trở lại dẫn theo một người phụ nữ, cô ta là ai? Chính là người phụ nữ con nói cảm thấy hứng thú sao?"

"Đúng, cô ấy chính là người phụ nữ con cảm thấy hứng thú." Gật đầu thật mạnh, Đoan Mộc Minh đón nhận lời nói của cô.

"Tốt lắm, vậy mẹ cũng có thể rõ ràng nói cho con biết, chuyện ly hôn mẹ sẽ không cho phép, nếu con nghĩ cùng cô ta cùng một chỗ, không thành vấn đề, người phụ nữ như vậy không nên để ý làm tình nhân của con đi."

"Mẹ" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, hai tay gắt gao nắm thành hình quả đấm.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy, trong vòng năm nay, mẹ  muốn ẵm cháu trai, con biết nên làm như thế nào đi?"

"Mẹ"

"Không cần lại kêu mẹ, nếu con không muốn để cho người phụ nữ kia chết..., con liền ngoan ngoãn nghe lời của mẹ."

"Tốt lắm, vậy con cũng rõ ràng nói cho mẹ biết, nếu mẹ dám động một cọng tóc gáy của cô ấy..., con cũng không còn là con của mẹ."

"Con nói cái gì? Con dám uy hiếp mẹ?"

"Nếu mẹ cảm thấy đây là uy hiếp, vậy cho là uy hiếp đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.