Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 125: Một cái ôm



Editor: thanh huyền

như cách thiên sơn vạn thủy (khoảng cách núi sông), lúc tầm mắt giao nhau, các cô đồng thời nở nụ cười, bất quá, cũng rất rõ ràng, cười đều mang theo hương vị gượng ép.

"Tiểu Ái"

Bước nhanh  chạy tới, vẻ mặt nao nao, ngay sau đó, Hỏa Hoan ôm chặt lấy cô.

"Xú nha đầu, nhiều năm như vậy một chút tin tức đều không có, thật đúng là nhẫn tâm đâu." Thật mạnh  đập một cái phía sau lưng của cô, Trương Tiểu Ái thở ra một hơi thật dài, buông cô ra, nụ cười trên mặt giống như sáng rất nhiều.

vừa mới một cái ôm, giống như ngăn cách mấy năm nay  vcùng hiềm khích đều ít rất nhiều, nhưng ít không có nghĩa là không tồn tại, những vấn đề kia vẫn như một mảnh khoảng cách cực lớn vắt ngang giữa bọn họ, có lẽ cả đời này đều không thể vượt qua.

"Đi thôi, chúng ta vào nhà nói sau." Nắm tay cô, Hỏa Hoan kéo cô hướng trong phòng đi đến.

"Uống cà phê hay là uống trà?"

ấn cô ngồi ở trên sô pha, Hỏa Hoan không ngừng bận rộn, trong lúc xuyên qua phòng bếp cùng phòng khách, cũng may tuy rằng đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng trong phòng  bài trí như trước, cô cũng là có thể thuần thục  tìm được thứ mình muốn.

"Cà phê đi, cám ơn."

Ngắm nhìn bốn phía, nhìn tùy ý đều là giá trị xa xỉ, khóe miệng Trương Tiểu Ái  lộ ra tự giễu.

"A, để cho, lập tức là tốt rồi."

Hỏa Hoan cao giọng, thanh âm hạ xuống xong, trên mặt  cũng lập tức ảm đạm xuống.

"Cô đừng bận rộn, mau ngồi đi."

Tiếp nhận cà phê cô đưa tới, Trương Tiểu Ái thản nhiên  nở nụ cười, "Đúng rồi, như thế nào không thấy được Tiểu Bảo? Gọi là Tiểu Bảo đi? Tôi nghe Diệp Toàn kêu như vậy."

"A, bé tại hậu viện chơi." Nhìn cô, Hỏa Hoan cúi thấp đầu xuống, "Đúng rồi, tôi đi lấy điểm tâm."

"Không cần, cô cứ ngồi đi." Kéo tay cô lại, ấn cô ngồi ở trên sô pha, Trương Tiểu Ái  nháy mắt không nháy nhìn cô chằm chằm, "Nha đầu, vài năm không thấy, càng ngày càng đẹp."

"Tiểu Ái" ngẩng đầu nhìn cô, Hỏa Hoan ngượng ngùng  nở nụ cười, "Cô cũng thế."

"Hoan Hoan" nhìn chằm chằm cô, Trương Tiểu Ái nở nụ cười, "Hoan Hoan, có cảm thấy hay không? Giữa chúng ta giống như bất hòa  rất nhiều."

"Làm sao có thể?" Giống như trước, Hỏa Hoan tựa đầu lệch qua trên vai cô, nhận thấy được thân thể cô cứng ngắc  thì cô ngồi thẳng người.

"Mẹ, dì."

Đúng lúc này, một bóng dáng từ bên ngoài vọt tiến vào, nhào vào trong lòng Hỏa Hoan, cặp mắt kia cũng đang cẩn thận  dò xét Trương Tiểu Ái một bên  .

"Tiểu Bảo, chào hỏi dì  có hay không? Đây là dì Tiểu Ái mẹ thường nhắc tới  ."

" dì Tiểu Ái  tốt" đứng ở trước mặt cô, Hoả Thông cung kính  cúi đầu.

"Thực ngoan" nhẹ vỗ về mặt của bé, Trương Tiểu Ái thản nhiên  nở nụ cười, kéo bé đến trong lòng, nhưng trong lòng như là đổ ngũ vị, lại giống như có vô số con kiến từn chút từng chút  chui vào  trong thịt.

" bộ dạng bé rất giống ——" nói tới đây, cô lập tức dừng lại, miệng há  to lại cũng không nói gì ra, chính là ở trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ tinh mỹ  bỏ vào trong tay của bé.

"Ngày hôm qua vội vàng  đi, thật sự thật xin lỗi, đây là lễ vật dì, nhìn xem có thích hay không?"

"Tiểu Ái, cô làm cái gì vậy?"

Thấy cô như vậy, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, Tiểu Ái lạnh lùng yên tĩnh như vậy là cô chưa từng thấy.

Đó là một loại Lãnh Mạc theo trong khung lộ ra, vô hình trung khoảng cách giữa bọn họ kéo xa rất nhiều.

"Bất quá là tặng đứa nhỏ  chút lễ vật thôi, co không cần để ý." ôm Hoả Thông ở trên đùi, thật sâu hít một hơi mùi sữa thơm trên người bé, Trương Tiểu Ái đột nhiên nở nụ cười, "Thật không biết khi nào thì tôi cũng có thể có một đứa con trai đáng yêu như thế?"

"Tiểu Ái" nhìn cô, Hỏa Hoan đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Tôi không sao, cái kia...... Tôi còn có việc đi trước, cô bận đi." Nói xong, nhẹ vỗ về đầu Hoả Thông, Trương Tiểu Ái đứng lên, ánh mắt Hỏa Hoan kinh ngạc, xoay người đi ra ngoài cửa.

"Tiểu Ái" nhìn bóng lưng của cô, Hỏa Hoan nhẹ nhàng  kêu một tiếng, "Thực xin lỗi".

"Không có gì, chúng ta là bạn, chính là bạn cả đời." Chưa có quay đầu lại, Trương Tiểu Ái nhẹ nhàng  nói một câu như vậy.

"Tôi......"

"Tôi đi rồi, cô bảo trọng đi."

Chưa cho Hỏa Hoan cơ hội trả lời, cô đi thẳng ra ngoài.

Nhìn vào bóng dáng của cô thật lâu, Hỏa Hoan phát ra một tiếng thở dài.

**

Lái xe ở trên đường cái chẳng có mục đích đi dạo, ánh mắt không tiêu cự nhìn  phía trước, trên mặt Trương Tiểu Ái  có một tia biểu tình mờ mịt  .

Trong lòng trống rỗng, cảm thấy máu cả người  đều như muốn chảy ngược rồi.

Đúng lúc này, điện thoại để ở một bên  đột nhiên vang lên.

"Mẹ, là con."

nhét ống nghe điện thoại vào trong lỗ tai, cô thản nhiên nói, biểu tình không có...chút nào biến hóa.

"Cái gì? Yến hội sao?" tay run lên, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

"Hay là thôi đi, chúng con không qua, anh gần đây vẫn bề bộn nhiều việc."

"A? A, con thử xem xem đi, nếu như có thể đi..., con trước gọi điện thoại cho mẹ."

"Được, bất kể như thế nào, con sẽ đi, ừ, trước như vậy đi, mẹ. Tạm biệt."

Cúp điện thoại, cô thở ra một hơi thật dài, ý cười khóe miệng tự giễu  vẫn lan tràn đến cả khuôn mặt.

Ôm một tia hi vọng mỏng manh, cô bấm điện thoại Đoan Mộc Minh, nhưng, truyền đến thanh âm  khóa máy.

"Ha ha ~~~" bất đắc dĩ lắc đầu, cô ném điện thoại đến ghế ngồi phía sau, mạnh mẽ đạp xuống chân ga, nhất thời, ở ánh mặt trời giữa trưa, xe như tên rời cung hướng phương xa.

**

cả ngày, Hỏa Hoan đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm giác, cảm thấy thật lo lắng, lại nói không ra rốt cuộc là vì sao?

Không thể nghi ngờ, Tiểu Ái  đột nhiên xuất hiện làm rối loạn tất cả suy nghĩ của cô, cho dù cô không có một câu trách cứ, nhưng, một ánh mắt, một động tác cũng làm trong lòng run sợ.

Có một khắc như vậy, cô đột nhiên hối hận sinh Hoả Thông.

Bởi vì Hoả Thông tồn tại, căn bản chính là trào phúng trắng trợn đối với Tiểu Ái, đây không phải bản ý của cô, nhưng sự thật rõ ràng như vậy  bày tại trước mắt.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Bò đến trên đùi của cô, Hoả Thông nhẹ giọng hỏi, đôi mắt nhỏ như mực  đảo quanh loạn chuyển.

"Không có gì, mẹ cảm thấy có chút mệt mỏi." Hỏa Hoan hơi nở nụ cười, cúi người ở trên trán con trai  ấn xuống  một cái hôn.

"A, con đấm bóp cho mẹ." Nói xong, Hoả Thông dời qua dẫm lên trên một cái ghế, tay nhỏ bé hoặc nhẹ hoặc nặng  nắm bắt bả vai của cô, "Mẹ, có thấy khá hơn chút nào không?"

"Ừ, con giỏi quá." Nhắm mắt lại, hưởng thụ con trai tri kỷ  phục vụ, Hỏa Hoan thở ra một hơi thật dài.

Cô chưa bao giờ là một người oán trời trách đất, đây là cô lúc trước  lựa chọn, cô không oán người khác, càng sẽ không hối hận sinh đứa bé này.

"Mẹ, dì  Tiểu Ái có phải vợ của chú hay không?"

Cuối cùng, Hoả Thông đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"A? Nha" Hỏa Hoan lập tức giật mình, lập tức không tiếng động  gật gật đầu.

Đây là sự thật, không chấp nhận được cô không thừa nhận cái gì.

"Nhưng, vì sao chú cùng chúng ta ở cùng một chỗ? Mà không phải cùng dì  ở cùng một chỗ?"

Hoả Thông cảm thấy khó hiểu nhìn  cô, khi trong nhận thức biết, ba mẹ đứa nhỏ khác đều ở cùng một chỗ, nhưng là ——

"Này ——" răng nanh nhẹ nhàng  cắn môi dưới, Hỏa Hoan đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào?

"Là bởi vì bọn họ không yêu nhau sao?"

Thình lình xảy ra  một câu làm cho Hỏa Hoan nhất thời giật mình.

"Tiểu Bảo, những lời này con nghe từ đâu?” 

"Ở tivi mỗi ngày đều ở diễn " nắm tay nho nhỏ  như mưa rơi  dừng ở trên vai của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có thật sự vô cùng, "Hơn nữa chú cũng nói, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện là chúng ta không muốn lại phải làm."

"Chú nói như vậy?"

tay vỗ trán, Hỏa Hoan cảm giác đầu mình  đều nhanh muốn nổ tung, cúi đầu  thanh âm cứ như vậy bật ra phần môi.

"Ừ, chú nói không đúng sao?" Nhìn khuôn cô có chút vặn vẹo, Hoả Thông thực săn sóc  ấn huyệt thái dương cô.

"Đúng, rất đúng rồi, *** chết tiệt rất đúng."

Hỏa Hoan nghiến răng nghiến lợi  gầm nhẹ, sớm muộn gì có một ngày, cô sẽ chết trong tay anh.

"Mẹ, mẹ nói thô tục."

vẻ mặt Hoả Thông lên án nói, "Cô giáo nói, nói thô tục không là đứa trẻ ngoan."

"Được được được, mẹ không nói thô tục, mẹ rút lại được rồi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.