Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 127: Anh không nên xuất hiện



Editor: thanh huyền

"Chỉ cần các anh thả cô, các anh muốn tôi đây cũng có thể cho các anh."

Ngồi ở ghế trên, Hoả Tự chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt vốn trắng nõn  tất cả đều là máu đen, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

"Cái này, đấu  đã nhiều năm như vậy, chúng tôi muốn cái gì, anh không phải rõ ràng sao?" Ngồi ở trước mặt anh, một người đàn ông  nhìn anh, xì gà trong tay  lượn lờ  bốc hơi nóng.

"Được, tôi thành toàn cho các anh, nhưng nếu để cho tôi phát hiện cô thiếu một sợi lông tơ..., tôi cam đoan, các anh sẽ chết vô cùng thảm."

Hoả Tự nhắm mắt như cũ, lạnh lùng nói, tay đặt ở trên lan can cũng đang không ngừng run rẩy.

Khi cô xuất hiện ở trong tấm hình thì anh cảm giác máu mình  cũng giống như muốn chảy ngược, trong lòng bị một loại đau đớn giống như kim đâm bao quanh, nhưng trên mặt, anh lại chỉ có thể giả bộ không thèm quan tâm, bởi vì anh biết, phía sau, chỉ cần hơi không cẩn thận, bọn họ đều sẽ chết.

Hắc đạo cho tới bây giờ cũng không phải là một nơi van xin cầu tình, có chính là giết chóc, huyết tinh (máu) cùng phản bội.

**

"Tốt lắm, hôm nay cô đã thật sự không rảnh, chúng ta lần khác đi, đây là  điện thoại tôi, co tùy thời có thể liên lạc, tôi hai mươi tư giờ khởi động máy."

Nhét danh thiếp vào trong tay của cô, Joy Tư  cười càng thêm tà mị, cặp mắt thủy chung giao ở trên người cô, chưa từng lệch khỏi quỹ đạo.

"Được, Tạm biệt."

Hướng về phía anh tùy ý  phất phất tay, Hỏa Hoan xoay người rời khỏi.

Cửa ở trước mắt từng chút từng chút  khép lại thì tươi cười trên mặt Joy Tư nhất thời dừng ở nơi nào, gõ gõ trên người vốn không tồn tại  tro bụi, anh xoay người mở cửa xe ngồi xuống.

"Hỏa tiểu thư, cô mau đi xem đi, nhị thiếu đã muốn tỉnh."

Vừa nhìn thấy cô tiến vào, Diệp Toàn vội vàng đón chào, hình ảnh vừa mới không thể lộ rơi vào ánh mắt của anh rồi, người đàn ông kia trước khi đi thoáng nhìn đột nhiên làm cho anh sinh lòng bất an.

Chỉ mong, không có sao.

Trong phòng ngủ, Đoan Mộc Minh muốn mở mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà, môi gắt gao mím chặt.

"Làm sao rồi? Cảm giác có thấy khá hơn chút nào không?"

Đẩy cửa ra đi tới, nhìn sắc mặt anh tái nhợt như trước, Hỏa Hoan không tiếng động  thở dài một hơi.

"Anh không sao" quay đầu nhìn cô, Đoan Mộc Minh thản nhiên  nở nụ cười, "Không cần lo lắng."

"Ừ, anh trước nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện khác không cần lo lắng, Diệp Toàn sẽ xử lý tốt." Khi nói chuyện, Hỏa Hoan đi đến phía trước cửa sổ đứng lại, hai tay vòng ngực, cảnh đẹp dừng ở ngoài cửa sổ kia, "Tôi nghe nói anh đi Italy rồi?"

"Ừ" nhìn bóng lưng của cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng  lên tiếng.

"Gặp anh tôi  phải không?" Quay đầu nhìn anh, thanh âm Hỏa Hoan nghe không ra một chút cảm xúc, nhưng chính bình tĩnh loại này không khỏi  lại làm cho tim của anh không hiểu  chấn xuống.

"Ừ" đón nhận ánh mắt của cô, Đoan Mộc Minh trả lời một câu.

"Anh thế nào? Còn có, thương thế của anh là sao lại thế này?"

"Không có việc gì, bất quá chính là bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện, em không cần lo lắng." Nói xong, như là bị bớt khí lực bình thường, Đoan Mộc Minh chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Cái gì? Bị thương ngoài da? Anh có biết anh thiếu chút nữa chết hay không?"

Không biết tại sao, một cỗ tức giận không hiểu  cứ như vậy theo đáy lòng tuôn ra.

"Đã biết, lần sau anh sẽ cẩn thận."

Khóe môi khẽ nhếch, Đoan Mộc Minh thản nhiên  nở nụ cười.

"Được, anh trước nghỉ ngơi đi, tôi có chút chuyện đi ra ngoài." Nói xong, Hỏa Hoan đi tới cửa, tay vừa xoa tay cầm cửa lại trở về, đi đến trước giường, cẩn thận  dịch tốt chăn cho anh, "Ngủ một hồi đi, ngủ sẽ hết đau."

"Anh không đau, thật sự." hành động cô dị thường, thật khiến Đoan Mộc Minh kinh ngạc, từ khi biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô quan tâm anh như vậy.

"Không nên nói dối, nhìn mồ hôi trên trán đều ra." Lấy khăn tay nhẹ  lau chùi mồ hôi trên trán anh, Hỏa Hoan tức giận nói, "Bây giờ lập tức nhắm mắt lại."

"Nha" nghe lời  nhắm mắt lại, Đoan Mộc Minh hơi hơi  nở nụ cười, tinh tế  cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cô ủi nóng  da thịt của mình, cô vỗ nhẹ, anh thế nhưng cũng dần dần chìm vào  mộng đẹp.

Thẳng đến bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Hỏa Hoan mới đứng lên đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Diệp Toàn lẳng lặng  đứng ở nơi đó, gặp cô đi ra, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

"Hỏa tiểu thư, thân thể nhị thiếu  thế nào?"

"Anh đã ngủ rồi, đúng rồi, Diệp Toàn, anh giúp tôi tra một việc." Mày nhíu lại, cô nhẹ nói, cảm giác, cảm thấy chuyện gần đây một chuyện so với một chuyện kỳ quoặc hơn.

"Được, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định giúp cô làm."

"Tốt lắm" nói xong, cô tiến đến bên tai Diệp Toàn  nhỏ giọng  nói vài câu.

"Cái gì? Làm sao cô  sẽ biết điều này?" Nghe được lời của cô, Diệp Toàn lập tức ngây ngẩn cả người.

"Tôi không còn là đứa nhỏ, hơn nữa, anh cũng nên nghe Đoan Mộc Minh nói về tôi, nếu không phải như vậy, có lẽ tôi đã sớm chết."

Khóe miệng lộ ra một ý cười, Hỏa Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, khi ánh mắt anh kinh ngạc, xoay người đi xuống lầu.

Đột nhiên, Diệp Toàn lại cảm thấy trên người của cô có một loại quý khí cùng khí phách không thể nói rõ.

Trong viện, có hương khí hoa quế  đánh úp lại, đậm  mùi, hỗn hợp hơi thở cỏ xanh cùng lá cây  có một loại cảm giác thấm vào ruột gan  .

Tựa vào trên lan can, nhìn mây trắng trên bầu trời phiêu đãng trôi qua, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười.

"Anh trai, chờ em, em lập tức sẽ tìm được anh rồi."

Vươn lòng bàn tay ra, xem danh thiếp rõ ràng xuất hiện ở nơi đó.

Joy Tư sao?

Anh không nên xuất hiện  đúng lúc như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.