Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 46: Bởi vì cô ấy là phụ nữ của tôi



"Tôi nói nhị thiếu, tôi biết nơi này người đẹp như mây, nhưng là anh có thể thu hồi cặp mắt mê đắm kia của anh hay không, chuyên tâm nghe tôi nói, chuyện này thật sự là rất cấp tốc."

Diệp Toàn vẻ mặt bất đắc dĩ nói, nhìn bộ dáng đương sự không sao cả, trên ót anh nhất thời đổ đầy mồ hôi.

"Có lời cứ nói có rắm mau thả, tôi không nhiều thời gian rỗi ở trong này nghe anh tốn hơi thừa lời như vậy." Bưng ly rượu lên nhợt nhạt  nếm một ngụm rượu trong chén, Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, tầm mắt thủy chung tập trung ở trên người một đôi nam nữ xuất sắc cách đó không xa, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia rất giống là bắt được vợ hồng hạnh xuất tường.

"Hôm nay Hỏa Tự đã tìm tới, anh nói làm thế nào chứ? Còn như vậy đi xuống, tôi thật sự sẽ chết không toàn thây." Dùng sức hít mũi một cái, Diệp Toàn giả bộ một bộ dáng con dâu đáng thương.

"Anh có toàn thây hay không cùng tôi có quan hệ gì." Liếc xéo anh một cái, trong con ngươi Đoan Mộc Minh rõ ràng tất cả đều là trào phúng.

"Anh nói cái gì?" Vỗ một cái thật mạnh trên bàn, Diệp Toàn mạnh mẽ đứng lên, "Đoan Mộc Minh, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước a, chúng ta đến cùng phải bạn bè hay không?"

"Là bạn bè a, nhưng là anh đã quên sao? Bạn bè chính là dùng để bán đứng." Đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, vứt cho anh một cái nháy mắt, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng  vỗ vỗ bờ vai của anh, một bộ biểu tình thấm thía nói, "Anh em, nỗ lực lên, nếu anh thật sự bất hạnh hy sinh thân mình cho tôi rồi, tôi sẽ hậu táng anh thật tốt, ăn thật ngon một chút, nhớ tôi trên trướng là được."

Nói xong, anh xoay người đi ra.

Ở vị trí yên lặng trong góc kia, Doãn Mặc cùng Hỏa Hoan im lặng ăn bữa tối, ánh mắt ngẫu nhiên đối diện thì cũng chỉ là mỉm cười.

"Nhìn em xem, đều nhanh ăn thành mèo Tiểu Hoa, nhiều người, ăn cơm còn giống đứa bé." Doãn Mặc vẻ mặt sủng nịch nói, cầm lấy khăn tay ôn nhu  lau đi khóe miệng cô quần áo dính dầu mỡ.

"Hắc hắc ~~~" Hỏa Hoan ngây ngốc nở nụ cười, đem một khối bít tết  cuối cùng trong mâm đưa vào miệng.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm hơi trêu tức bọn họ vang lên bên cạnh.

"Bảo bối, em bỏ anh ăn cơm cùng người đàn ông khác như vậy, em sẽ không sợ anh tức giận sao? Anh đã nói với em nếu không ngoan..., anh nhưng muốn đánh em cái rắm - nha."

Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh đã ngồi xuống gần sát Hỏa Hoan, một cánh tay còn vắt ngang hông của cô, lấy một loại tư thế vô cùng bá đạo đem cô gắt gao giam cầm ở trong lòng, ánh mắt thị uy nhìn về phía Doãn Mặc.

"Đoan Mộc Minh" quay đầu vừa thấy, mặt Hỏa Hoan vốn mỉm cười nhất thời rét lạnh xuống dưới, "Buông."

"Không cần, anh thích ôm em như vậy." Nói xong, Đoan Mộc Minh càng khoa trương hơn đem cô kéo vào trong lòng thêm vài phần, khóe môi giống như giương cung, lộ ra một chút cười thực đáng đánh đòn.

Ngồi ở đối diện, Doãn Mặc lẳng lặng nhìn một màn này, khi thấy tay Đoan Mộc Minh làm như lơ đãng dời xuống thì mặt tao nhã  nhất thời lạnh lùng.

"Buông cô ấy ra" thanh âm kia giống như theo hơi lạnh trong hầm băng, mang theo một loại lãnh ý lành lạnh.

"Vì sao?" Đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười.

"Bởi vì cô ấy là phụ nữ của tôi."

Doãn Mặc lạnh lùng nói một câu làm Hỏa Hoan cả kinh giống như muốn rớt cằm, một đôi mắt to không dám tin nhìn của anh, nếu như nói, trong lời nói của Đoan Mộc Minh làm cô phiền chán, trong lời nói kia của Doãn Mặc lại đủ để cho cô khóc không ra nước mắt rồi, bởi vì đối với hành động của người đàn ông siêu quần này, cô căn bản là nhận không ra rốt cuộc câu nào thật? Câu nào là giả?

"Phụ nữ của anh?" Đoan Mộc Minh không động thanh sắc hỏi lại anh một câu, tay ôm Hỏa Hoan lại càng dùng thêm sức.

"Không cần để cho tôi phải nói lần thứ hai" khi nói chuyện, Doãn Mặc đã muốn đứng lên, một phát bắt được cổ tay Hỏa Hoan mạnh mẽ đem cô lôi dậy.

Lúc này, trên mặt tao nhã bình tĩnh trước nay chưa có, cái loại bình tĩnh này thật giống như trước khi bão táp tiến đến, có một loại cảm giác làm cho người ta hít thở không thông.

"Doãn Mặc, lâu như vậy không thấy, tính tình của anh vẫn như cũ không thay đổi, bất quá, nếu tôi không đoán sai, anh hẳn là thích không phải loại hình này, nao ~~~" cằm hướng bên phải giương lên, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, "Anh thích loại hình đến đây."

"Đoan Mộc Minh, tôi không thích nói lần thứ hai, anh nên biết." Doãn Mặc thản nhiên nói, thậm chí khóe môi còn giương lên một chút ý cười, nắm thật chặc tay Hỏa Hoan, lực đạo to lớn làm cho cô  nhíu mày lại.

"Tôi biết, khả năng anh cũng có thể biết, chỉ cần là phụ nữ tôi xem trọng, cho đến tận lúc này, còn không có một người có thể chạy ra lòng bàn tay của tôi." Đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh vẻ mặt cười đắc ý, cúi người, nhợt nhạt  hôn lên môi của cô.

"Anh......, lưu manh" ngay sau đó, đã nhìn thấy Hỏa Hoan hung hăng quăng cho anh một cái tát, lúc âm thanh thanh thúy vang lên, trong không gian lớn như vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Nhìn một màn này, Diệp Toàn không khỏi hít vào một hơi.

"Người đẹp, em rất không ngoan nga, không cần lần nữa  khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, bởi vì tính nhẫn nại của tôi vốn là không nhiều lắm, nếu duy nhất dùng hết rồi, mặt kia ngày sau em sẽ rất khó trôi qua." Nhìn cô, Đoan Mộc Minh nhẹ nói, trên mặt thủy chung tràn đầy một chút cười thản nhiên.

"Tôi cũng đã nói vậy, lại đến trêu chọc tôi, anh tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt." Ánh mắt gắt gao theo dõi anh, một cỗ tức giận không rõ cứ như vậy từ đáy lòng của cô nảy sinh ra.

"Phải không? Xem ra chúng ta còn có rất nhiều khác nhau, tìm một chỗ câu thông một chút đi." Nói xong, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ dùng lực, đem cô từ bên người Doãn Mặc mạnh mẽ kéo ra, lực đạo to lớn cùng nụ cười trên mặt hoàn toàn là không thành có quan hệ trực tiếp.

"Đoan Mộc Minh" con ngươi Doãn Mặc  càng thêm rét lạnh.

"Vấn đề của chúng ta sau đó lại tiếp tục, hiện tại tôi muốn cùng phụ nữ của tôi câu thông một chút vấn đề, Sayonara, chúc anh có một buổi tối tuyệt vời." Đem Hỏa Hoan đến trong lòng, Đoan Mộc Minh vẻ mặt trêu tức nói, bàn tay to giương lên, phụ nữ xinh đẹp vừa mới đứng ở xa xa lượn lờ Nana tiêu sái lại đây, khi bọn họ vừa dời bước chân, người phụ nữ diệu dàng kia cũng thuận thế bò lên thân thể Doãn Mặc.

Không khí ở trong nháy mắt ngưng trệ, đứng ở nơi đó, Doãn Mặc mạnh mẽ đẩy ra người đàn bà kia, cũng đang lúc anh vừa định giẫm chận tại chỗ bắt lấy Hỏa Hoan, trước người anh, năm sáu người đàn ông mặc tây trang canh nơi đó.

"Bảo bối, chúng ta đi." Quay đầu, lộ ra một chút ý cười tà mị, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đem Hỏa Hoan mang rời nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.