Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 5: Hạ sốt



Đem Diệp Toànlắm điều để lại sau lưng, đóng cửa phòng tắm, Đoan Mộc Minh hít vào thở ra một hơi thật sâu, sau đó một quyền vung hướng về phía vách tường. Tầm mắt lơ đãng quay lại, sắc mặt của anh nhất thời tái rồi.

Hỏa Hoan chơi chỗ này.

Ở trước ngực của anh có một hàng chữ nhỏ đỏ tươi, chữ như gà bới quanh co khúc khuỷu.

Đáng giận hơn là, cô còn khi vẽ lên hai cái miệng rộng màu đỏ tươi, theo trong ngực xuống phía dưới nhìn sang, Đoan Mộc Minh giận suýt hộc máu, chỉ nhìn thấy vây quanh rốn anh, vẽ một cái mặt quỷ gớm ghiếc, nhất là đầu lưỡi kia vươn ra vừa vặn khoát lên rốn anh, xa xa nhìn sang, nơi đó giống như là chảy nước miếng, hơn nữa có một mũi tên có chết hay khôngchỉ xuống phía dưới vừa vặn chỉ ở nơi không nên chỉ.

Chỉ cần vừa nghĩ tới anh như vậy tư thế bại lộ ở trong mắt của người khác, Đoan Mộc Minh phẫn nộ muốn giết người, cả người không khống chế run rẩy, hé ra da mặt trắng nõn sớm biến thành màu gan heo, đem bồn tắm lớnxả nước tràn đầy, anh đầu đâm vào.

Anh tắm rửa chừng ba giờ, đợi đến lúc anh từ trong phòng tắm đi ra, trong phòng ngủ rõ ràng có hai cặp mắt nhìn chằm chằm về phía anh.

“Nhìn cái gì vậy? Coi chừng dính ở trong mắt không rút ra được.” Anh thoải mái nói, tựa như người không có việc gì.

“Anh không sao chớ?” Xem xem trán của anh, Diệp Toàn cẩn thận hỏi một câu, ngay sau đó hướng về phía người nam nhân mặt không hiểu lắc đầu một cái.

“Cũng không phải lần đầu tiên, còn có thể có chuyện gì a.”

Trở lại quán bar nơi anh kinh doanh, ngồi ở trong phòng bao, sắc mặt của anh vẫn là rất bình tĩnh, chính là cặp con ngươi sâu âm ungẫu nhiên thoáng hiện một tia ngoan tuyệt làm cho người ta khinh thị, từ nhỏ đến lớn, mỗi người nghĩ đến Đoan Mộc Minh ba chữ kia thì trong đầu hiện lên là anh ôn nhu, bộ dáng cười yếu ớt.

Đúng vậy, một người đàn ông sắc mặt dịu dàng cười yếu ớt.

Ngồi ở vị trí thuộc về của anh, anh rót xuống một ly lại một ly rượu mạnh, ánh mắt còn lại là gắt gao nhìn chằm chằm dưới lầu kia một đám người high tới cực điểm.

“Này, anh không sao chớ? Có muốn tìm nữ nhân cho anh hạ sốt hay không?” chất lỏng màu đỏ trong ly rượu lay động, Diệp Toàn vừa bước vào cửa, tầm mắt kia chưa từng rời đi trên người của anh, như vậy rõ quá bất thường.

“Hạ sốt? Ý kiến hay.” Khóe miệng gợi lên một chút cong, Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, hơi ngửa đầu, đem rượu trong chén một tia ý thứctoàn bộ đổ xuống.

Nhìn anh, Diệp Toàn đột nhiên cảm thấy từ đầu lạnh đến chân, cả người không khỏi giật mình.

Lưu lại một nụ cười ý vị thâm trường, Đoan Mộc Minh chậm rãi đứng lên, “Đem địa chỉ cho tôi.”

“Ách?” Diệp Toàn lập tức ngây ngẩn cả người, “ Địa chỉ gì?”

“Giả bộ hồ đồ với tôi có phải hay không? Cái thành phố này còn có người thứ hai gọi Hỏa Hoan sao?”

Đoan Mộc Minh mặt chắc chắc nói, họ Hỏa vốn cũng không nhiều, cho nên tìm được cô dễ dàng, mà người khác sống còn đều là ngã từ đâu liền từ nơi đó bò dậy, nếu như nữ nhân kia cho là coi như xong chuyện, rất xin lỗi, cô đánh giá anh quá thấp.

“Anh nghĩ xử cô thế nào?” Không biết tại sao, một khắc này, Diệp Toàn đột nhiên nổi lên đồng tình với nữ nhân Hỏa Hoan.

“Không được tốt lắm a, không phải anh nói nha, tìm nữ nhân hạ sốt.”

Cho đến cửa bao khép lại, Diệp Toàn vẫn là không hoãn quá thần lai, nhợt nhạtnếm một ngụm rượu trong chén, anh không khỏi lắc lắc đầu, ngay tại lúc anh vừa định vì Hỏa Hoan thương tiếc một phen, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm hổn hển.

Không hề nghĩ ngợi, một thoáng trong nháy mắt, anh cấp tốcliền xông ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.