Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 64: Trong chăn thật ấm áp



"Hoan Hoan"

Cổ họng của anh vô cùng khô rác, thân thể cứng tại nơi đó, một cử động cũng không dám, mũi thở ra tất cả đều là hương khí thanh nhã trên người cô, tầm mắt xem tiếp đi, một cánh tay tuyết trắng khoát lên bên eo của anh, màu trắng cùng quần áo màu đen trên người anh trong đã hình thành tiên minh rất đúng so với. Nhất thời, ngay cả hô hấp của anh đều tựa hồ ngừng lại, hầu kết không ngừng cao thấp lăn lộn, động tác nuốt nước miếng cũng càng ngày càng cấp thấu.

Không biết lầu bầu một câu gì, cánh tay Hỏa Hoan ôm thắt lưng của anh càng thêm dùng sức ôm sát, cô không ngừng động tác, tơ mền dĩ nhiên chảy xuống đến ngực, tảng lớn cảnh xuân trước ngực nhìn một cái không sót gì.

Gian nan nuốt nước miếng một cái, Hỏa Tự mạnh mẽ ngăn tay cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, một tay lấy chăn kéo qua phủ cho cô, cách tầng chăn, anh gắt gao đem cô ôm vào trong lòng.

Trời dần dần sáng lên, cho tới bây giờ, trái tim Hỏa Tự  vẫn là"Bùm bùm ~~~"  kinh hoàng, như là tùy thời đều có thể bật ra khỏi ngực.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, trên mặt đất đã hình thành ánh sáng lớn nhỏ không đều, đánh một cái ngáp thật dài, Hỏa Hoan chậm rãi mở mắt, ngay sau đó, sức nặng bên hông nặng nề  làm cô không hờn giận cau lại mày.

"Ca ca" ngước mắt trong nháy mắt, cô lập tức sững sờ, "Làm sao anh  ở trong này?"

"A, tối hôm qua em nằm ác mộng, anh tới ngủ cùng em." Hỏa Tự nhẹ nhàng nói, vừa mới tỉnh ngủ trên mặt anh có một loại thần sắc hồn nhiên ngây thơ, giống như, bộ dáng khi  anh mới gặp cô.

"Anh lại là một đêm không ngủ đi?" Nói xong, Hỏa Hoan đem thân mình hướng một bên xê dịch, vén chăn lên tròng lên thân thể anh, "Anh ngủ một hồi đi, trong chăn thật ấm áp nha." Nói xong, tựa đầu đứng ở chỗ cổ của anh, gắt gao ôm hông của anh, cô lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.

"Hoan Hoan" cổ họng căng thẳng, khi thân thể mềm mại của cô chạm vào trên người anh thì Hỏa Tự chỉ cảm thấy cả người máu đều giống như muốn đọng lại, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, hai tay giơ lên cao, nhưng không biết nên làm sao phóng tới.

"Ca ca, chúng ta đã lâu không có cùng nhau ngủ như vậy nữa, có bao nhiêu năm? Năm năm vẫn là sáu năm?" Khi anh trong lòng, Hỏa Hoan lẩm bẩm nói, đầu dùng sức hướng trong ngực của anh nhích lại gần, trên mặt biểu tình điềm tĩnh mà an tường.

"Em a, như thế nào còn giống như đứa nhỏ chưa trưởng thành, về sau không được như vậy, biết không?" Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, Hỏa Tự thở một hơi thật dài, cánh tay đưa đến bên ngoài chăn đem cô dùng sức  ôm.

"Ca ca, nếu chúng ta có thể vĩnh viễn như vậy cùng một chỗ, có bao nhiêu tốt, có anh, có em, còn có Doãn ca ca, ba người chúng ta vĩnh viễn đều ở cùng nhau, tựa như trước đây như vậy."

Hỏa Hoan nhẹ giọng nói, cái loại gắn bó ấm áp này vẫn luôn là mê luyến thật sâu của cô, khi đó, tuy rằng thực khổ, tuy nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

"Đứa ngốc, con gái lớn một ngày nào đó phải gả đi, em cũng không muốn trở thành bà già không chồng đúng hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.