Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 65: Nghĩ nơi này đều đau



Ngón tay thon dài một túm phát nhẹ nhàng giữa trán của cô vuốt vuốt, Hỏa Tự vẻ mặt sủng nịch nhìn cô, khóe miệng nổi lên một chút cười thản nhiên. Chính là thân thể có một loại phản ứng mãnh liệt cho anh biết, cô sớm không phải đứa ngỏ ngây thơ lúc trước kia.

"Không lấy chồng, cả đời này cũng không lập gia đình." Ôm thật chặc hông của anh, Hỏa Hoan thì thào nói, cô không có dũng khí cùng người đàn ông khác tư thủ cả đời.

"Đứa ngốc" thở ra một hơi thật dài, Hỏa Tự nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, "Tốt lắm, mau rời giường đi, hôm nay không phải còn có lớp sao? Nếu không  sẽ đến muộn."

"Ca ca, em...... Có thể không cần đi học?" Hỏa Hoan ngập ngừng nói, nhớ tới lúc Đoan Mộc Minh, đã cảm thấy da đầu từng trận run lên.

"Còn có một tháng nữa là tốt nghiệp, buông tha như vậy có phải có điểm đáng tiếc hay không? Huống hồ, làm một nhà thiết kế không phải là giấc mộng của em sao?" Không có chỉ trích, không có đề ra nghi vấn, Hỏa Tự chính là nhẹ giọng nói.

"Được rồi, em đi." Suy tính sau một lúc lâu, Hỏa Hoan rốt cục buông anh ra.

"Mau rời giường đi, anh đi làm điểm tâm cho em." Nói xong, Hỏa Tự đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh, Hỏa Hoan dùng sức quơ quơ đầu, lập tức nở nụ cười thản nhiên, ca ca vẫn là ca ca, một chút cũng không thay đổi.

**

Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi, đi vào cửa trường học thì Hỏa Hoan nhìn chung quanh một lần, vẻ mặt đề phòng.

"Làm sao vậy?" Nhìn cô vẻ mặt khác thường, Hỏa Tự khó hiểu hỏi.

"Không có việc gì, em đang tìm tiểu Ái." Lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, khi ấn xuống một nụ hôn thật mạnh trên mặt anh, Hỏa Hoan xuống xe, tùy ý khoát tay áo, xông ào vào trường học.

"Chạy chậm chút, để ý ngã." Nhìn cô, Hỏa Tự bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt anh, anh tưởng mùa đông này không rét lạnh như vậy.

Hỏa Hoan nhanh chóng chạy trước, giống như có cái gì đuổi theo cô phía sau, xa xa, cửa phòng học càng ngày càng gần rồi, ngay tại lúc cô vừa định buông lỏng một hơi, một cỗ sức mạnh đem cô kéo vào một gian phòng.

Ngay sau đó, hương vị nước hoa cuồng tập mà đến, tiếp theo, môi lạnh lẽo mềm mại hôn lên môi của cô thật mạnh.

Cả kinh, Hỏa Hoan theo bản năng đẩy anh ra, lại không nghĩ rằng ngược lại bị anh ôm càng chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích, nếu không tôi không dám cam đoan sẽ làm ra cái gì càng khác người." Ngón tay thon dài mềm nhẹ đảo qua cánh môi đỏ bừng của cô, Đoan Mộc Minh nói thật nhỏ, một cỗ hơi thở ấm áp cứ như vậy phun ở trên cổ của cô.

"Anh...... Anh lại muốn làm gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo  nhất thời xụ xuống, nhìn cặp con ngươi tà mị kia, Hỏa Hoan thở dài một hơi vô lực.

"Không làm gì, chính là đột nhiên rất nhớ em, tôi tưởng đây nơi này đều đau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.