Âu Dương Ngưng ngủ một giấc cho đến khi mặt trời ngày hôm sau cũng đã lặn. Khi tỉnh lại trên giường lớn chỉ còn lại mình bé.
Cả người sạch sẽ, cảm giác thoải mái dễ chịu. Hạ thân truyền đến cảm giác mát mẻ, lành lạnh vô cùng dễ chịu. Chắc là bọn họ sau khi tắm cho nàng đã thoa dược lên nơi đó.
Trên ngực phủ đầy ấn kí màu hồng, đầu v* bởi vì bị cắn xé trong thời gian dài mà có chút sưng đỏ, hạ thân cũng có chút khó chịu. Âu Dương Ngưng bỏ qua nội y đã được chuẩn bị sẵn mà mặc vào váy ngủ bằng tơ tằm mềm mại, đặt chân xuống tấm thảm màu trắng mềm mại.
Chân có chút vô lực, bé bám vào tường, khó khăn di chuyển ra phía cửa.
Cuối hành lang là thư phòng với cánh cửa khép hờ, bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện đứt quãng.
Chân trần dẫm lên tấm thảm mềm mại, di chuyển rất nhẹ nhàng, bé ý định đi ra hù dọa ba ba cùng ca ca.
Vừa đi đến cửa, tiếng nói dễ nghe của ca ca đã truyền đến: “Ba, ta không hối hận. Nhưng sau khi Ngưng Nhi trưởng thành, bé biết được chuyện chúng ta ở chung một chỗ thật sự không bình thường. Cục cưng sẽ nghĩ như thế nào đây? Cha cùng nữ nhi, ca ca cùng em gái ở chung một chỗ, bé có thể chấp nhận sao?”
Âu Dương Lôi thật lâu không có trả lời, sau đó hắn như thì thầm, thấp giọng nói: “Hiên, ta yêu cục cưng. Từ khi cục cưng còn rất nhỏ ta đã biết, ta chỉ biết ta muốn bảo bối của chúng ta. Ta sẽ bảo vệ bé, làm cho bé tiếp nhận chúng ta. Ta không thể để bảo bối hận ta, cũng không thể để bé rời xa ta, ta nhất định sẽ chết nếu bé làm thế.” Tinh linh bé nhỏ kia là báu vật quan trọng nhất của đời hắn, hắn làm sao có khả năng buông tay đây.
Âu Dương Hiên cười khổ: “Con không như vậy sao. Nhưng con chỉ sợ, cục cưng rồi sẽ lớn lên, sẽ chú ý, sẽ biết tất cả, nếu bé ….” Nếu cục cưng chán ghét bọn họ, cảm thấy bọn họ thật đáng ghét, thậm chí muốn rời xa bọn họ, hắn thực sự không dám tưởng tượng tới điều đó.
Âu Dương Ngưng nhìn qua khe cửa, thấy ba ba đi đến trước mặt ca ca, thân thể cường tráng chắn trước mặt hắn, lấy tay đè lên vài con trai mình, trầm thấp nói: “Hiên! Không có nếu như. Ngưng Nhi 14 tuổi, ta cũng 14 năm không chạm qua nữ nhân khác, ngươi càng chưa từng ôm qua nữ nhân nào khác, như vậy đối với chúng ta không phải nàng thì không thể. Sao chúng ta có thể để xuất hiện cái gọi là “nếu như” kia.”
Âu Dương Ngưng yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Hóa ra bọn họ vẫn coi nàng là tiểu hài tử. Bé đã 14 tuổi rồi, đã biết rằng phụ tử, huynh muội không thể xảy quan hệ như bọn họ.
Nhưng bé thực sự thích ba ba cùng ca ca đối với bé như vậy, nếu như bọn họ thực sự chỉ quan tâm bé như những ba ba cùng ca ca bình thường khác, không có bất kì tình cảm nào khác, chỉ sợ bé cũng phát điên mất.
Người khác nhìn vào thế nào bé không liên quan, bé cũng giống như bọn họ, tuyệt đối không thể mất đi đối phương.
Bé không chút do dự đẩy cửa vào, vừa vặn chứng kiến bi thương không kịp che dấu của ba ba cùng ca ca. Âu Dương Ngưng cảm thấy trong nháy mắt tim như thắt lại, hai nam nhân này rút cục mang theo bao nhiêu áp lực để yêu bé đây.
“Ngưng Nhi….” Âu Dương Lôi có chút sợ hãi nhìn cô gái nhỏ vừa mới bước vào.
“Con…con cái gì cũng đều nghe được rồi.”
Âu Dương Lôi bước 2 bước liền đến trước mặt con gái, dùng hai tay bưng lấy mặt bé, âm lãnh nói: “Đúng, chúng ta loạn luân, trái với luân lý, đạo đức, sẽ bị cả xã hội khinh thường. Nhưng là Ngưng Nhi, ta yêu ngươi, ta cả đời chỉ cần ngươi, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời ra ta đi. Cho dù đem cả đời cho ngươi ta cũng không hối tiếc.. Ngô…”
Âu Dương Ngưng thế nhưng lại kiễng chân hôn lên đôi môi lãnh lẽo của ba ba, nụ hôn không mang theo dục vọng nào lại giúp bình ổn nội tâm điên cuồng của nam nhân.
Bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy tay ba ba dán lên lồng ngực mình: “Ba ba có cảm nhận được không? Ngưng Nhi cũng yêu các người. Ngưng Nhi đã trưởng thành, đã biết mình muốn gì. Ngưng Nhi muốn cùng ba ba và ca ca ở cùng một chỗ cả đời.”
Toàn thân Âu Dương Lôi chấn động, nối tâm hắn điên cuồng vui mừng. Những lời hắn đã nói kia cũng không phải từ đáy lòng, có lẽ để an ủi Hiên, có lẽ cũng để lừa gạt chính bản thân hắn.
Hôm nay, mấy câu của cục cưng đã đem hắn từ vực thẳm kéo lại.
Loạn luân thì sao? Chỉ cần cục cưng thương hắn, hắn có kiên trì cũng dũng khí lại có năng lực bảo vệ bé, không để bé chịu bất kì tổn thương gì. Huống hồ còn có đứa con thiên tài cùng hắn thương bé, tự nguyện dùng tính mạng bảo vệ bảo bối của bọn họ.
Âu Dương Hiên kích động nhìn cha liều mạng đem Ngưng Nhi ôm vào trong ngực, giống như ôm cả thiên hạ trong lòng, hạnh phúc mà vui vẻ.
“Ngô… bảo bối không có mặc nội khố.” Không khí tình cảm cùng ấm áp thoáng cái bị phá hỏng. Âu Dương Lôi vuốt ve cơ thể của cô gái nhỏ, đem đùi ma sát vào hạ thể bé liền phát hiện bên trong không có vật gì che chắn.
Âu Dương Hiên kịp thời túm lấy em gái, ôm bé vào lòng: “Không cho đụng vào bảo bối, bé hôm qua mới phá thân.”
Âu Dương Lôi khinh thường hừ lạnh: “Ngươi nghĩ ngươi sao với ta nhẹ nhàng hơn sao?”