Thẩm Phàm từ trên giường ngồi dậy, híp mặt lại ngáp một cái, rồi xoa xoa đôi mắt mình. Người bên cạnh cậu vẫn còn ngủ say, cậu lại nhớ tới giấc mơ về những chuyện trong quá khứ ban nãy, kìm lòng không được bèn mỉm cười.
Từ Thanh rất lâu rồi không có giấc ngủ ngon vì thế theo lẽ đêm nay hắn cũng ngủ không ngon. Hắn vừa nằm xuống, trong ngực liền bị ngộp nên đành phải ngồi dựa vào đầu giường mãi đến nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi.
Trong lúc hắn dựa vào đầu giường nghe thấy Thẩm Phàm gọi tên của hắn, âm thanh nhỏ nhẹ lại mềm mại như mèo kêu, khiến hắn nhịn không được hôn Thẩm Phẩm một cái. Bản thân cũng không biết Thẩm Phàm mơ thấy cái gì mà ôm eo hắn rất chặt.
Thẩm Phàm đau lòng mà mơn trớn vuốt ve đôi chân mày đen nhánh của Từ Thanh, môi cậu cọ qua hàng mi dài của Từ Thanh một chút, liền rón rén bò xuống giường. Cậu sợ phát ra tiếng nên không mang dép lê, tự đóng kín cửa sau đó một đường đi chân trần chạy vào nhà bếp.
Mặt trời đã lên đến đỉnh, rèm cửa sổ dày nặng cơ hồ đã che gần hết tia sáng, chỉ có một tia nắng lẻ loi từ rèm cửa sổ mà chui vào chiếu lên mặt Từ Thanh.
Ngực Từ Thanh đột nhiên kịch liệt phập phồng trong phút chốc, hắn mở mắt ra, đưa tay quệt lớp mồ hôi lạnh mà mỏng manh trên trán xuống.
Từ Thanh sau khi từ trong giấc mộng tỉnh dậy, tim vẫn đập rất nhanh. Hắn ngồi ở trên giường bình ổn lại nhịp tim của mình một chút mới hồi tưởng lại giấc mơ ban nãy, nhưng chính bản thân hắn lại không nhớ đến tột cùng là vừa nãy mình mơ thấy gì.
Tóc tai Từ Thanh rối tung ngồi ở trên chiếc giường màu xanh xám, chăn chỉ khoác lên đến quần làm lộ ra nửa người trên săn chắc gợi cảm. Cơ bụng gợi cảm nổi lên, còn có đường nhân ngư hoàn hảo, nhưng da dẻ lại tái nhợt ngồi trên chiếc xanh xám khiến nó càng thêm nhợt nhạt đến trong suốt.
Thẩm Phàm lúc đẩy cửa ra chính là nhìn thấy tình cảnh này, trong tay cậu vẫn còn cầm cái vá xới cơm, đôi mắt trừng lên nhìn chằm chằm nửa người trên của Từ Thanh.
Từ Thanh liền mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên. Thẩm Phàm thấy biểu tình trong nháy mắt đó của hắn làm cậu mém tí nữa là cứng lên, còn hại cậu xoắn xuýt đôi chút.
Mắt Từ Thanh đột nhiên trợn to, liền tách những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình ra, hỏi: "Em...em nấu cơm?"
Thẩm Phàm ngơ ngác mà a lên mộ tiếng, thuận theo tầm mắt của Từ Thanh mà nhìn thấy cái vá xới cơm trong tay mình. Hai mắt cậu liền trợn to, kinh hãi mà hô một tiếng rồi quay người bỏ chạy về nhà bếp.
Từ Thanh xoa xoa huyệt thái dương, thật hi vọng bảo bối của mình không đem nhà bếp làm cho nổ tung. Mà nếu như có nổ tung thì tốt nhất cũng phải đem tiểu tình nhân của Từ Thanh hoàn trả lại như cũ, bởi vì, nhà bếp chính là tiểu tình nhân hắn.
Mỗi ngày thứ dành nhiều thời gian nhất để làm bạn với Từ Thanh chính là nó. Ngoài trừ máy tính xách tay, thì nhà bếp chính là tiểu tình nhân của hắn. Cũng bởi vì Thẩm Phàm muốn ăn, mà Từ Thanh hắn luôn bữa sáng bữa tối đều ra sức tỉ mỉ chuẩn bị. Thế nhưng cơm trưa là một mình lại là một mình hắn ăn, hắn trước đây đều tùy tiện làm một ít lương khô để đối phó cho qua nhưng dạo này khẩu vị không tốt nên hắn dứt khoát bỏ ăn luôn.
Thẩm Phàm là bảo bối vàng ngọc của Thẩm gia, tại sao bây giờ lại động vào dụng cụ làm bếp nhở? Hai người mới vừa trải qua lễ tình nhân đầu tiên cùng nhau, Thẩm Phàm đã thử làm món khoai tây chiên. Tay cậu bị gọt trúng vài chỗ không nói, khoai tây cũng đều bị chiên đến đen thùi lùi, mùi vị thì nào mặn nào ngọt lại còn đắng, Từ Thanh ăn rồi thiếu chút nữa còn bị đem vào phòng cấp cứu.
Từ Thanh ở một bên vào nước biển, Thẩm Phàm thì ở phòng khám băng bó ngón tay, rốt cuộc hai người ở bệnh viện cùng nhau vượt qua một lễ tình nhân khó quên.
Kể từ đó Thẩm Phàm cũng chưa vào bếp lần nào nữa, có thể nói là do chính cậu không muốn vào, nhưng nếu đúng mà nói thì cậu bị nghiêm cấm tiến vào địa phận nhà bếp.
Từ Thanh nhận lệnh mà từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy hai đôi dép lê đang ngổn ngang nằm trên đất, hắn nhíu nhíu mày, rồi cầm theo một đôi trong đó đi ra ngoài.
Thẩm Phẩm bưng một chén súp lớn từ phòng bếp đi ra, Từ Thanh liếc mắt nhìn rồi vội vàng đem dép lê vứt xuống đất mà nhận lấy chén súp.
Từ Thanh vừa cẩn thận đem chén súp đặt ở giữa bàn liền nắm tay Thẩm Phàm qua xem. Quả nhiên ngón tay cậu bị đỏ lên một mảng, hắn kéo cậu đến bồn nước rửa nước lạnh thật mạnh, tuy hắn không hề trách móc Thẩm Phàm nhưng bản thân cậu vẫn thấy chột dạ.
Thẩm Phàm liền giải thích: "Em nhất thời sốt ruột nên quên mất phải mang bao tay..."
Từ Thanh ừ một tiếng, thấy bộ dáng thấp thỏm của Thẩm Phàm liền nở nụ cười: "Không có trách em"
Hắn nhặt dép lê từ trên mặt đất rồi rồi ngồi xổm xuống mang vào cho Thẩm Phàm, điều này làm cho Thẩm Phàm nhớ lại hình ảnh ngày bé mẹ hay mang giày cho cậu, Thẩm Phàm đang gấp rút muốn co chân bỏ chạy đột nhiên lại e lệ nói nhỏ với hắn: "Anh đừng có già dặn như vậy, mẹ em cứ suốt ngày nói em"
Từ Thanh nhíu mày: "Hửm? Mẹ nói em cái gì?"
Thẩm Phàm học ngữ khí của mẹ mình rồi bắt đầu biểu diễn: "Ai nha, tiểu Phàm à, con còn tiếp tục như vậy, sau này lỡ như con rời khỏi Từ Thanh thì phải làm sao, con không thể cứ để Từ Thanh hầu hạ con như vậy hoài được, con cũng không phải đứa nhỏ 3 tuổi mà"
Từ Thanh phì một tiếng bật cười: "Mẹ thật biết đùa, bất quá bà có thể yên tâm"
Thẩm Phàm ngoẹo cổ: "Hả?"
"Anh sẽ không từ bỏ em đâu"
Âm thanh Thẩm Phàm rất ôn nhu: "Em biết mà, em là nhà của anh mà, anh còn có thể đi chỗ nào chứ?"
Từ Thanh lại nghĩ tới một khả năng đáng sợ nhưng rồi cũng nhanh chóng lại vò nát hai chữ đó mà ném ra ngoài.
Số lần xuất hiện ý nghĩ đáng sợ này của hắn gần đây càng ngày càng tăng.
May là món Thẩm Phàm nấu chính là cháo hoa. Trong nồi cơm điện có mực nước nên dù có không biết nấu cơm thì cũng không đến nỗi làm nó quá khó ăn.
Từ Thanh nhấp một hớp cháo, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Phàm đang vùi đầu húp cháo, hỏi: "Bảo bối, em đã vo gạo chưa?"
Thẩm Phàm liền a một tiếng, biểu tình so với lúc quả quyết sát phạt ở công ty khác nhau một trời một vực, ngơ ngơ ngác ngác mà giật mình hỏi: "Vo gạo là cái chi?"
Từ Thanh yên lặng đặt chén cháo xuống, Thẩm Phàm bị hắn nhìn liền nổi lên một trận chột dạ, thử thăm dò nói: "Công ty TaoMee? Mole"s World (1) sao?
Từ Thanh: "?"
Thẩm Phàm lúng ta lúng túng nói: "Em đoán sai sao?"
Từ Thanh: "... Chính là em đã rửa gạo chưa?"
Thẩm Phàm nghi ngờ hỏi: "Đã ngâm nước rồi mà vẫn phải rửa sao? Rửa như thế nào?"
Từ Thanh chỉ cảm thấy trong ngực như bị một luồng khí đè lên, nhưng hắn cũng không muốn phát cỗ khí này lên người Thẩm Phàm. Ngặt nỗi cỗ khí này tới một cách rất kỳ lạ, hắn trước đây sẽ không vì chuyện này mà tức giận bao giờ.
Vì thế hắn đành mím môi cười cười: "Không có gì đâu, em ăn đi, ngoan"
Người ngồi trên thảm trải sàn màu đỏ sậm ấy có gương mặt rất anh tuấn, đôi gò má được phác họa bởi những đường nét khiến cho vô số thiếu nữ phải rít gào, môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt mê man.
Xuất hiện triệu chứng mới sao?
Hắn biết tình huống của bản thân không ổn, hắn thậm chí đoán được mình mắc phải bệnh gì -- là bệnh trầm cảm. Vào một năm trước sau khi hắn bị một người ăn vạ sao chép tác phẩm, suốt nửa năm sau đó hắn đã thấy rõ ràng trạng thái tâm lý của bản thân đã xuất hiện những chuyển biến, và cho tới bây giờ, tình huống của hắn lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hắn chưa hề nghĩ tới sẽ đi trị liệu, hắn đối với các phương pháp trị liệu rất chống cự. Hắn tự biết bản thân rất quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình, hắn cũng không thích người khác dành cho mình những cái nhìn khác thường, hay nói đúng hơn là hắn rất chán ghét nó. Hắn trước đây không quen biết Thẩm Phàm nên có thể muốn trạch liền trạch, nếu có thể không cần ra khỏi cửa thì liền không ra, hắn chỉ cần nhận được sự tán dương của vạn người trên internet là đủ rồi.
Mặt khác, vừa bắt đầu hắn cũng không cảm thấy bệnh trầm cảm sẽ gây ra cho hắn rắc rối gì cả, hắn không thể chết, bởi vì hắn có Thẩm Phàm, hắn đã đáp ứng muốn cùng Thẩm Phàm dắt tay nhau đi một đời.
Lại nói, hắn thấy bản thân không có cái gì để trị cả, người hắn như vậy, cái gì có thể trị tốt được đây.
Từ Thanh biết Thẩm Phản rất lo lắng cho hắn, cũng biết Thẩm Phàm đại khái cũng đã lén lút tìm hiểu qua bệnh tình của hắn.
Thẩm Phàm cũng không có ép hắn đi khám bệnh, Thẩm Phàm chỉ ở bên cạnh bồi hắn giống như trước đây. Thẩm Phàm có cơ hội liền dụ dỗ hắn ra ngoài tản bộ, dụ dỗ hắn không cho hắn ở nhà tập mà phải đi tới phòng tập thể hình bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ dùng làm nũng đại pháp rất lâu cũng chỉ để hắn ăn nhiều cơm thêm chút.
Bản thân Thẩm Phàm chính là một người rất nóng tính, chịu chân thành dỗ dành người khác đây là lần đầu tiên.
Quan hệ của bọn họ từ trước đến giờ là Từ Thanh cưng chiều Thẩm Phàm. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, ở một khía cạnh khác, mối quan hệ này đã sụp đổ mất rồi.
Từ Thanh thường ngày một bên chiếu cố Thẩm Phàm, còn một bên thì hưởng thụ sự dung túng cùng sủng nịch của Thẩm Phàm dành cho mình.
✳
(1)Ở đây chắc là do đồng âm nên Thẩm Phàm hiểu thành như vậy. Ai biết chỉ bảo tớ để tớ sửa ạ (╥ω╥")
Còn Taomee là công ty giải trí dựa trên các trò chơi trực tuyến ở Trung Quốc, mà trò Thẩm Phàm nói cũng là trò nổi bật nhất của công ty này, đó là Mole"s World (Vương quốc chuột chũi). Nếu bạn nào hồi đó có chơi Zing Me thì chắc biết trò này (›"ω"‹)
p/s: hồi đó tui là fan cuồng trò này, chơi vui cực, khi tui mới mở nhà hàng được ít lâu thì nó lại đóng cửa ở Việt Nam, tới giờ vẫn chưa mở lại (╥ω╥")
[edit ngày 29.6.2019]
p/s: tranh thủ edit để coi tập cuối của "Con tim sắt đá"