Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư

Chương 4



Mùa hè năm đó, Lạc Tiểu Hòa tám tuổi, cùng a ma đi tới Cổ gia ở Đài Nam giúp việc.

Trong đình viện Cổ gia trồng một khu rừng trúc xanh mướt rộng lớn, cùng với những loại dây leo, những thứ này đều là thực vật thường thấy nhất ở Nam Đài Loan.

Dưới tàng cây Mộc Lan cao lớn, trên bàn đá giấy vẽ bằng phẳng trắng như tuyết, trong tay cầm cây bút bận rộn sột soạt vẽ vẽ, Lạc Tiểu Hòa đang làm việc mình thích nhất.

Mặt trời vàng óng ánh, đóa hoa có nhiều màu sắc khác nhau, chim thì muôn màu muôn sắc, cây cỏ xanh biếc . . . . . . Căn nhà màu trắng thật lớn giống như cung điện cổ tích trong những câu chuyện thần thoại. Trong phòng bếp, a ma đang bận rộn nấu nướng, trong đại sảnh, lão quản gia vẻ mặt nghiêm túc đang sửa sang lại tập san báo chí; dưới giàn nho trong vườn hoa cô bé con đang tô một chú cá chép màu sắc thật là đẹp . . . . . . A, còn giống như quên cái gì? Cô nghẹo đầu nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẽ tiếp khuôn mặt của Đại ca ca xấu tính, đang sa sầm mặt mắng cô, thật hung dữ thật hung dữ!

Một bức tranh vô cùng đơn giản, là tất cả miêu tả của Lạc Tiểu Hòa về Cổ gia.

Lạc Tiểu Hòa tên đầy đủ gọi là Lạc Hòa, Lạc Đà lạc, mạ lúa, tất cả mọi người đều gọi cô là Lạc Tiểu Hòa. Cô từ nhỏ đến lớn đi theo a ma, a ma làm nữ đầu bếp ở trong một tòa nhà lớn của người có tiền.

Căn biệt thự rộng lớn luôn vắng ngắt, chủ nhân duy nhất là Đại ca ca mười bảy tuổi, anh luôn núp ở trong phòng của mình, thỉnh thoảng sẽ được lão quản gia dùng xe lăn đẩy ra ban công phơi nắng.

"Tiểu Hòa, con không cần phải sợ thiếu gia xấu tính kia, con hãy nhớ, a ma mặc dù là người giúp việc của Cổ gia, nhưng Tiểu Hòa thì không phải, không cần gọi cậu ta là thiếu gia, cũng đừng đến gần cậu ta quá, bởi vì nếu như anh ta mắng con, a ma sẽ không nhịn được mắng lại, và như vậy chúng ta sẽ không được ở đây nữa, biết không?" A ma dùng tiếng Đài Loan, liên tục dặn dò Lạc Tiểu Hòa một cách lặng lẽ.

"Dạ!" Lạc Tiểu Hòa dùng sức gật đầu.

A ma nói phải cố gắng làm việc, ngộ nhỡ mất đi phần công việc này thì thật là không tốt!

"Tiểu Hòa, chân thiếu gia bị thương, không thể bước đi, một mình cậu ấy rất tịch mịch, nếu như con có rãnh rỗi, đến đó trò chuyện với cậu ấy được không?" Nhưng khi không có ai, lão quản gia khuôn mặt luôn lo lắng, buồn phiền lại năn nỉ với Lạc Tiểu Hòa như vậy.

"Được ạ!" Không chút do dự, cái đầu nhỏ nhắn gật liên tục.

Tuy vị Đại ca ca Cổ gia kia cho đến bây giờ chưa từng đối với cô có sắc mặt tốt, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh cô đơn lặng lẽ ngồi trên chiếc xe lăn, Lạc Tiểu Hòa lại có cảm giác anh thật đáng thương!

Bởi vì thiếu gia cũng như cô, không còn ba mẹ nữa.

Nửa năm trước, nam và nữ chủ nhân của Cổ gia đã bị tai nạn xe, tử vong tại chỗ, duy nhất may mắn thoát chết chính là đứa con trai độc nhất của bọn họ.

Lạc Tiểu Hòa chưa bao giờ gặp cha mẹ của mình, nhưng cô còn có a ma, so sánh với ai kia, Đại ca ca dường như còn đáng thương hơn cô một chút.

Nghiêm túc dùng bút ký tên mình lên giấy vẽ, cô bé con rất hài lòng quan sát tác phẩm lớn của mình một chút, vừa lòng cẩn thận cầm lên, từ trên ghế nhảy xuống, "Đông đông đông" chạy lên trên lầu.

Lầu hai gian thứ tư là phòng ngủ Cổ thiếu gia, trang hoàng vừa hoa lệ vừa thoải mái, trên sàn nhà trải thảm lông dê thật dầy, lão quản gia nói làm như thế sẽ không sợ Đại ca ca té ngã.

Lạc Tiểu Hòa rất yêu thích căn phòng ngủ này, bình thường sẽ thừa dịp không có ai lén vào trong, lăn lộn trên thảm trải sàn, chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Việc duy nhất làm cô không hài lòng chính là bên trong luôn tối om om, giống như huyệt động âm u nào đó của dã thú ở. Cửa sổ bên cạnh, rèm cửa màu đậm dầy cộm nặng nề rũ xuống sát đất, vài cái đèn ngủ chỉ để đó bày biện trang trí, bởi vì Đại ca ca không thích mở đèn.

Chuyện mà Đại ca ca không thích còn rất nhiều. Anh không thích ồn ào, không thích ánh sáng, không thích có quá nhiều người, không thích thấy cô. . . . . . Chuyện anh thường làm nhất chính là nhìn về phía cô giận dữ, sau đó không nói tiếng nào, đối với ai cũng không để ý không nói tới.

Khe khẽ rón rén đẩy cửa phòng ngủ he hé mở, Lạc Tiểu Hòa ngừng thở, híp mắt nhìn từ khe hở rình bên trong phòng.

Rèm cửa sổ che sát đất bị kéo ra một góc nhỏ, thiếu niên ngồi trên xe lăn không nhúc nhích đưa lưng về phía cô.

Thiếu niên mười bảy tuổi thân hình gầy gò thon dài, ngũ quan anh tuấn, tóc màu đen rất dài, dài đến gần phủ cả mắt, gò má tái nhợt thiếu sức sống vì đã lâu không thấy ánh mặt trời.

"Lén lén lút lút làm cái gì?" Thính giác của thiếu niên dị thường nhạy cảm, nghe sau lưng có tiếng vang nho nhỏ, lập tức buông rèm cửa sổ trong tay, miệng lạnh lùng toát ra lời nói.

"Đại ca ca, anh ngủ trưa mới rời giường sao?" Cô bé con như nhặt được ân xá, nở nụ cười trong veo, đẩy cửa ra, chạy chậm qua, giơ giấy vẽ trong tay giống như đang dâng hiến vật quý.

"Đây là em vừa mới vẽ đó, anh có muốn xem không?"

Cái quỷ quái gì nữa đây? Thiếu niên chau mày, ánh mắt cao ngạo lạnh như băng đầu tiên là chán ghét đại khái xem một lần, cuối cùng nhìn vào chữ kí tên, hai chữ “Lạc Hòa" xiêu xiêu vẹo vẹo

"Anh xem đi." Cô bé con nở một nụ cười ngọt ngào, mặt mày cong cong, tay nhỏ bé trắng mịn vừa chỉ chỉ chõ chõ, vừa có lòng tốt giới thiệu: "Đây là a ma, kia là lão quản gia, đây là em, còn kia là anh đó! Rất giống có phải không?"

Giống? Giống chỗ nào thế! Thiếu niên nhìn chằm chằm vào vật thể đen đen giống như gương mặt "Người", mày rậm nhíu chặt hơn.

"Ai kêu mày vẽ tao thế?" Anh híp híp mắt, đột nhiên hai tay dùng sức xé, giấy vẽ lập tức nát thành trăm mảnh, bực mình tận tình vò thành một cục.

Cô bé con khiếp sợ trợn to hai mắt, miệng không tự chủ được mở thành hình chữ O.

"Mày vẽ rất xấu, tên của mày cũng thế", thiếu niên tựa hồ còn chưa hài lòng, từ ngữ càng thêm ác độc: "Mày không phải tên Lạc Hòa sao, có nghĩa là Lạc đà kết hợp với Hà mã đúng không?”

Không phải mà. . . . . . Cô bé con mếu máo, trong đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng dâng đầy nước mắt, rất uất ức nhìn gương mặt xanh xao tái nhợt của thiếu niên.

"Bây giờ mày hãy nghe kỹ cho tao, không có chuyện gì đừng chạy tới tìm tao, tao không muốn nhìn thấy mày, tốt nhất nên tránh xa tao ra ! Có nghe chưa?" Thiếu niên chưa hả giận đem đống giấy vụn trong tay ném xuống đất!

Thật ra anh cũng không hiểu tại sao mình lại giận dữ như vậy, hơn nữa còn đối với một cô bé con vô tội phát tiết. Nhưng mỗi khi vừa nghĩ tới ba mẹ thương yêu của mình chết rồi, mình cũng thành phế vật chẳng đứng nổi . . . . . . Anh cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

Thế giới của anh xám xịt, nhưng con nhóc trước mắt này lại luôn tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời sáng rọi, như một tia sáng lấp lánh làm anh cảm thấy vô cùng chướng mắt!

Kể từ khi cô đi theo a ma đến Cổ gia giúp việc, cô mỗi ngày đều đến chọc làm anh phiền, hơn nữa đều không biết mệt, cô còn kéo anh líu ríu nói tất cả những chuyện của cô ở trường học, bất kể anh muốn nghe hay không; cô còn thừa dịp anh không có ở gian phòng này lén bước vào chơi với tấm thảm trải sàn. . . . . . Đừng tưởng rằng anh không biết.

Anh không hiểu, tại sao cô không thể giống như người khác, an tĩnh một chút, trốn xa một chút? Coi anh như vi khuẩn mang bệnh, độc dược, bom hẹn giờ, là loại nào cũng tốt, tại sao cứ chạy tới làm phiền anh.

Lúc mới bắt đầu anh im lặng không nói gì, nhiều lúc cảm thấy phiền chết đi được, rồi đến một ngày nào đó, anh đột nhiên cảm giác được vết thương ứa máu của mình hình như không còn đau như mình vẫn nghĩ, anh lập tức quyết định phản kích, chọc cô khóc!

Tựa như bóp vỡ trong tay vầng dương chói mắt, liều mạng! Dùng sức! Không chút lưu tình! Ánh sáng? Là cái quỉ quái gì đây? Nó sẽ không thuộc về anh, chỉ có núp ở trong bóng tối kéo dài hơi tàn, anh mới cảm thấy tốt hơn.

"Có phải rất khó chịu không? Vậy thì mày mau đi tìm a ma, tìm lão quản gia, đi gọi bọn họ tới mắng tao đi!" Anh khiêu khích nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước có thể tràn ra bất cứ lúc nào, chết cũng không tin mình không có cách trị tiểu quỷ nghịch ngợm này.

Cô bé con cắn môi, vừa buồn vừa đau lòng, nghiêng đầu nhìn ca ca xấu trước mắt.

Mặc dù cô cũng rất muốn khóc, nhưng a ma nói qua, gặp phải thất bại khóc là vô ích, cho nên, cô mới không cần khóc.

Khẽ hấp háy lỗ mũi, đem ngấn lệ cùng nước mũi dùng sức thu vào trong bụng, khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ ngẩng lên cao, vô cùng kiên cường nhìn anh rực rỡ cười một tiếng.

Tiếng trẻ con mang theo giọng mũi rõ ràng truyền vào trong tai của thiếu niên, "Đại ca ca, mới vừa rồi anh đã nói sai rồi. . . . . . Lạc Tiểu Hòa là lúa, ba tiếng lúa, mạ lúa, không phải là Hà Mã dưới sông a!"

Một hồi yên tĩnh. Một lát sau....

"Cút!" Thiếu niên thẹn quá thành giận đuổi người, thuận tay đem tất cả những sách vở văn bản trên bàn hất tất cả rơi xuống sàn nhà, tiếp theo lại cầm chén nước bên cạnh lên.

Thấy thế, cô bé con tốc độ thật nhanh, như một làn khói tông cửa xông ra, rõ ràng là sợ, nhưng vẫn đang cố giả bộ dũng cảm, nhờ vào khung cửa che chở, thanh âm thật nhỏ tiếp tục yếu ớt truyền đến: "Anh đừng ném đồ thế nữa, ném vỡ hết đáng tiếc lắm, ngày hôm qua hại a ma cùng lão quản gia quét dọn thật lâu. . . . . ."

"Mau cút!" Một tiếng hét la lên.

"Vậy. . . . . . Được rồi! Ngày mai em trở lại. . . . . ."

Cái gì? Thiếu niên ngạc nhiên, chăm chú nhìn miệng cô bé không ngừng tuôn ra giọng nói líu lo đặc sắc kia.

Khuôn mặt tái nhợt bởi vì nổi giận mà trở nên đỏ bừng, lồng ngực phập phồng thật vất vả mới bình tĩnh lại, tầm mắt sâu và đen nhìn cái ly trong tay. . . . . .

Một hồi lâu sau, anh vẫn không ném ra.

Anh hoàn toàn không muốn thừa nhận: mỗi ngày, chỉ khi có con nhóc quỷ tinh nghịch đó xuất hiện, anh mới cảm thấy tim của anh thật ra còn nhúc nhích, cuộc sống tối tăm như đã chết của anh mới có chút ánh sáng le lói. . . . . Thậm chí, thậm chí anh.... Có chút mong đợi.

Mặt không đổi sắc, anh nhắm lại mắt, nhớ tới khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, môi cười cong cong, dáng vẻ ấm áp như mặt trời nho nhỏ. . . . . . Khóe miệng mím chặt, thể hiện chút cảm xúc ngay mà ngay cả mình cũng nhìn không thấy.

Bực mình, đem chiếc ly đặt lên cái bàn bừa bộn, thiếu niên không nói tiếng nào nhấn nút trên xe lăn, nhưng không biết mình muốn làm gì.

Hoặc là, nên tiếp tục ở mãi trong bóng tối chờ đợi một ngày kết thúc.

Hay là, kết thúc luôn bây giờ.

Vừa quay đầu lại, Lạc Tiểu Hòa liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của lão quản gia đứng ở cách đó không xa.

"Ông quản gia."

"Tiểu Hòa lại chịu uất ức sao? Thiếu gia có sao không?" lão quản gia với khuôn mặt áy náy hỏi nho nhỏ.

"Không quan trọng. . . . . . Đại ca ca không có sao, hơn nữa anh ấy không ném cái ly a!" Lạc Tiểu Hòa vừa vỗ ngực thở hổn hển vừa báo cáo chi tiết.

Ngày hôm qua đã ném hết tất cả mọi thứ trong phòng, làm cho căn phong lộn xộn, hôm nay dàn xếp ổn thỏa rồi, coi là khá hơn rất nhiều đó chứ?

"Tiểu Hòa thật là một đứa bé ngoan." Ông thở dài sờ sờ đầu nhỏ của cô, lão quản gia nhỏ giọng nói: "Nếu như a ma biết cháu bị nhiều oan uổng như vậy, khẳng định đã sớm không còn làm ở Cổ gia nữa rồi."

"Không cần gấp gáp, lão quản gia ngàn vạn lần đừng nói cho a ma biết a!"

A ma thương cô như vậy, chưa bao giờ để cho cô chịu một chút uất ức, ngộ nhỡ bà biết thiếu gia không chỉ một lần mắng cô, hung dữ với cô, nhất định sẽ cầm cái xẻng đi gõ đầu thiếu gia.

"Thiếu gia trước kia không phải là như thế, haiz!" Lão quản gia lắc đầu một cái, phát ra tiếng thở dài thật dài: "Tuyền thiếu gia từ nhỏ chính là một đứa bé ngoan nhân phẩm học vấn đều ưu tú, nhưng kể từ khi lão gia cùng phu nhân qua đời, cộng thêm chân của cậu ấy lại bị thương nặng như vậy, trong lòng cậu ấy bị đả kích rất lớn, cho nên tính khí mới có thể trở nên hư hỏng như vậy. . . . . . Tiểu Hòa, chúng ta cũng tha thứ cho cậu ấy có được không?"

"Được ạ." Lạc Tiểu Hòa ngước đầu, quan tâm hỏi thăm: "Vậy, lão quản gia, chân của Đại ca ca sẽ chữa khỏi không?"

"Nếu như thiếu gia chịu phối hợp, liền nhất định sẽ chữa khỏi, đáng tiếc. . . . . ." Đáng tiếc Tuyền thiếu gia không chịu nghe lời của bác sĩ, ngay cả kiểm tra cũng không chịu làm, không thể làm gì khác hơn là đi bằng xe lăn.

"Lão quản gia, ông không nên nhục chí, nhất định phải kiên trì a, Đại ca ca sẽ nghe lời của chú bác sĩ mà, chân cũng sẽ khá hơn rất nhanh."

"Tiểu Hòa sao lại khẳng định như vậy nhỉ?"

Lạc Tiểu Hòa nháy mắt mấy cái, "Chân khỏe thì có thể đi, có thể chạy, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm cái gì cũng có thể làm, tại sao không để cho nó mau khỏe nhỉ?"

"Ha ha." Lão quản gia tự đáy lòng cười rộ lên, "Tiểu Hòa nói đúng, thật hy vọng ngày đó có thể đến nhanh một chút.”

Đại khái chỉ có đứa bé tám tuổi, tâm địa mới có thể lương thiện như vậy, bà con thân thích luôn nhìn chằm chằm vào tài sản Cổ gia, không một ai có nguyện vọng tốt đẹp như thế đâu!

Trong suy nghĩ bọn họ, Tuyền thiếu gia chính là cái gai trong mắt, chướng ngại vật, hi vọng Tuyền thiếu gia mau chóng biến mất ở cái thế giới này, không làm phiền bọn họ thâu tóm gia tài phú quý của Cổ gia. Nếu như biết rõ hôm nay Cổ gia sẽ tràn ngập nguy cơ, Tuyền thiếu gia lại tiêu cực chán chường như vậy, tiên sinh cùng phu nhân sợ là chết không nhắm mắt a!

Cách một cánh cửa, thiếu niên trong phòng vẻ mặt không thay đổi nghe đoạn đối thoại, hồi lâu, trên gương mặt gầy gò lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn cái nút, xe lăn bằng điện im hơi lặng tiếng trở lại bên cửa sổ một lần nữa.

Đúng vậy, nói không sai, tại sao không để cho nó khỏe lên nhỉ?

Mùa mưa kéo dài liên miên đi qua, Cổ gia cuối cùng cũng nghênh đón không khí sáng sủa đã lâu không thấy. Sáng sủa này không chỉ là bầu trời, còn có tâm người.

Nửa tháng sau, vào buổi chủ nhật nào đấy, kim đồng hồ chỉ hướng bốn giờ chiều, lão quản gia bộ mặt mừng rỡ tự mình ra ngoài tiễn khách, ông cung kính mà đem ba bốn vị đại bác sĩ nổi danh đưa tiễn đến cổng Cổ gia mới hài lòng.

Những vị bác sĩ này là ở khoa chỉnh hình nổi tiếng trong và ngoài nước, từ trước đến giờ đều cao ngạo không ai chịu hợp tác với ai, nhưng vừa rồi, bọn họ lại chung tay sắp xếp một phương án trị liệu tốt nhất xưa nay chưa từng có.

Tại sao? Bởi vì nơi này là Cổ gia, bệnh nhân chính là người kế thừa hợp pháp duy nhất của Cổ gia.

Cổ gia ở Đài Nam, cùng với Quan gia ở Đài Trung không hề thua kém nhau, là nhà giàu có siêu cấp. Trong sách nho thường viết, quan gia hắc bạch hai nhà ăn sạch, Cổ gia chính là hoành hành cả hai phương diện đó, ở trong lĩnh vực của mình xưng vương xưng bá, việc nhân đức không hề kém ai.

Nhưng quá đáng tiếc chính là, Cổ gia không giống như Quan gia có nhiều con nhiều cháu như thế, nhân khẩu ít ỏi, đến đời thứ ba này, dòng máu trực hệ duy nhất, đứa cháu đích tôn còn sót lại chỉ còn một mình Cổ Hách Tuyền.

Thiếu niên này không cần đến giảng đường cũng có thể học đại học được, muốn ứng phó đám sài lang hổ báo bên ngoài, muốn bảo vệ đại gia nghiệp này chắc hẳn tương lai sẽ có nhiều sóng gió. Vì vậy bên ngoài đều đồng loạt nhất trí cho rằng, Cổ gia, thế hệ này, sẽ bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng suy bại.

Trong nhiều tầng lớp con cháu của Cổ gia, giới truyền thông biết được uy hiếp lớn nhất chính là Cổ Thế Xương vừa mang theo vợ cùng hai đứa con về nước, hắn là anh họ xa của Cổ Hách Tuyền. Người này vừa về tới Đài Loan liền trở thành "Cổ đảo tập đoàn" Phó tổng, không những vậy còn đường hoàng tiến vào Ngôi biệt thự họ Cổ.

Trong thư phòng sáng ngời, thiếu niên yên tĩnh ngồi ở trước bàn đọc sách, chưa bao giờ vì sự vật hay bình luận nào của người ngoài mà ảnh hưởng tâm tình của mình, anh mặc bộ y phục màu trắng thoải mái, vẫn là tái nhợt gầy yếu, tóc đen có phần dài hơn, có mấy sợi che kín ánh mắt hẹp dài của anh.

"Thiếu gia. . . . . . Tôi có chút không hiểu." Lão quản gia trung thành vừa vào nhà, đến giúp thiếu niên bưng chén nước, thừa dịp không có ai, muốn nói ... lại thôi.

"Có lời cứ nói, chú Phó." Cầm trong tay quyển tiểu thuyết bán chạy nhất ở nước ngoài, thiếu niên từ từ đọc.

"Cậu. . . . . . Cậu tại sao đồng ý cho bọn họ vào ở trong nhà?" Không cần phải nói, "bọn họ" trong miệng lão quản gia, chính là chỉ một nhà bốn người của Cổ Thế Xương.

Không phải là người một nhà thì không nên vào chung một cửa. Những lời này đặt ở trên người nhà Cổ Thế Xương thật sự đúng đến khít khao. Cổ Thế Xương tham lam, vợ hắn Mullen Na khắc nghiệt, hai đứa con vô cùng ương ngạnh, y như phiên bản của hai người, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, đã đem mình trở thành chủ nhân, đối với các người hầu la thét trách cứ, thật sự làm người ta không có chút thiện cảm nào.

“Anh họ mới vừa về Đài Loan vẫn chưa tìm được nhà, dĩ nhiên là ở nơi này." Cổ Hách Tuyền nhàn nhạt nói.

"Nhưng, thiếu gia à. . . . . . Thỉnh thần dễ đưa thần khó . . . . . ."

"Chú Phó!" Cổ Hách Tuyền cắt đứt lời của ông, thanh âm trầm trầm: "Có mấy lời con chỉ nói duy nhất một lần, xin hãy nhớ kỹ."

"Vâng", lão quản gia cho là thiếu gia muốn răn dạy mình đã vượt quá khuôn phép: "Cậu nói đi."

"Con thấy rằng, ứng phó một người có lòng tham, so với ứng phó một đống người có lòng tham thì đơn giản hơn nhiều, giống như thế, người muốn tiền bạc của mình so với một đám người muốn quyền lợi dễ dàng khống chế, mà bây giờ anh ta muốn không phải là tiền sao, sao cháu lại không cho chứ? Chỉ cần một ngày cháu có thể thỏa mãn lòng tham của anh ta, anh ta sẽ duy trì cho cháu một ngày, đồng thời cũng sẽ phòng ngừa người khác có chủ ý với Cổ thị, chú Phó, chú nói có đúng không?"

"Đúng vậy, thiếu gia." Lão quản gia vừa mừng vừa sợ, thì ra là thiếu gia không phải không hiểu, mà anh so với bất kỳ kẻ nào đều thấy rõ ràng hơn nhiều.

"Nếu như có một ngày, anh ta muốn vượt qua thứ mà cháu có thể cho anh ta cho đến lúc này, mới là lúc chú nên chân chính lo lắng." Cổ Hách Tuyền cười cười, nói tiếp: "Bất quá chú yên tâm, cháu sẽ không để cho ngày đó xảy ra, ít nhất, cháu sẽ tận lực khiến nó đến thật chậm, trước khi cháu có năng lực phản kích. Hiện tại, chú đã hiểu chưa?"

"Đúng vậy, thiếu gia! Tôi đã hiểu" Lão quản gia kích động, không nhịn được rơi lệ, "Tiên sinh cùng phu nhân sẽ phù hộ ngài, nhất định sẽ. . . . . ."

"Tốt lắm, chú Phó, về sau làm như thế nào thì cứ y như thế đó đi, nhất là đối diện với khách quý, không nên có nửa phần sai lầm."

"YES! Thiếu gia, tôi hiểu nên làm như thế nào rồi", lão quản gia che giấu nội tâm đầy vui sướng, "Cậu hiện tại có muốn đến tản bộ trong vườn hoa không?”

"Thôi." Cổ Hách Tuyền từ chối, tầm mắt trước sau như một, trong trẻo lạnh lùng không chút để ý nhìn lướt qua bên cửa sổ.

Tỉ mỉ như lão quản gia lập tức nhận thấy được, bước nhanh tới mở cửa sổ ra, bỗng nhiên, góc tường bên kia có một tiếng cười thanh thúy kèm theo gió nhẹ nhu hòa cùng nhau truyền vào bên trong nhà, giống như chuông bạc vang vọng.

"Mimi thật đáng yêu nha. . . . . . Ngô. . . . . . Em muốn ăn cá sao? Không được đâu. . . . . . Cái đó không thể ăn đâu. . . . . . Đại ca ca sẽ tức giận . . . . . . Em đừng chạy nha. . . . . . Chờ chị một chút. . . . . ."

Cô gái nhỏ cười "Khanh khách", thanh âm càng vang xa, dần dần biến mất.

Thiếu niên chăm chú nghiêng tai lắng nghe, đốt ngón tay thon dài đang chống đỉnh đầu bỗng nhiên dùng sức nắm chặt, anh ngẩng đầu lên, trầm giọng kêu: "Chú Phó."

"Dạ, thiếu gia."

"Đẩy cháu đến vườn hoa đi."

"Vâng, thiếu gia." Lão quản gia bước nhanh đến đẩy xe lăn đi ra ngoài cửa. "Bác sĩ Hà nói cậu phải phơi nắng nhiều, đối với cậu mới có lợi." Thiếu niên mím chặt khóe môi, đối với lời ông nói giống như là không nghe thấy.

Ánh mặt trời màu vàng phủ lên trên người, một lớn một nhỏ đang chơi đùa dưới giàn nho, một người một mèo, tựa hồ chơi mệt mỏi, thoải mái cùng nhắm hai mắt lại.

Chú mèo màu trắng, lông mềm như nhung, trên đầu có vài nét hoa văn giống như lấy mực đen vẽ lên, rất là đáng yêu. Trên cổ mang một cái chuông reo nhỏ, khi chạy sẽ "Đốt linh đốt linh" vang không ngừng. Giờ phút này đang lười biếng vùi ở trong lồng ngực cô bé con ngủ gật.

Thiếu niên xa xa ngắm nhìn, hồi lâu không nói tiếng nào.

"Thiếu gia, muốn gọi Tiểu Hòa tới đây không?”

"Không cần." Con mắt tối tăm híp lại, "Con mèo kia. . . . . . Là từ đâu mà đến?"

"Là chú của Tiểu Hòa sai người đưa tới, mấy ngày trước là sinh nhật của con bé."

Lại một khoảng im lặng làm người ta không hiểu. Liếc nhìn thiếu niên chau mày lại, lại nhìn cô bé con trên sân cỏ một chút, trong lòng lão quản gia như sáng hơn.

Ông không hề nhìn lầm, chỉ khi hướng về phía Lạc Tiểu Hòa hồn nhiên đáng yêu thì Tuyền thiếu gia mới có thể cho thấy tâm tình bất đồng, anh sẽ tức giận, biết phẫn nộ, sẽ muốn tìm cách phát tiết ra tất cả những tích tụ trong lòng, mà không phải loại không khí trầm lặng như người sống đời sống thực vật.

Nhưng Lạc Tiểu Hòa rốt cuộc vẫn còn tâm lí của một đứa trẻ, rất mê chơi, lực chú ý toàn bộ đều để trên người con mèo con kia rồi, đã hai ngày không đến nói chuyện phiếm cùng thiếu gia. . . . . . Ừ, không, phải là, là chọc thiếu gia tức giận. . . . . . Lão quản gia lo âu nghĩ tới.

"Bá bá!" Một chiếc xe màu đen từ bên ngoài lái vào Ngôi biệt thự họ Cổ, hai anh em họ Cổ mới vừa ở bên ngoài vui chơi trở về, nhảy xuống xe, liếc mắt liền thấy được con mèo trong ngực Lạc Tiểu Hòa.

"Ủa? Mèo ở đâu ra thế? Chơi chắc vui lắm a!"

Bọn họ đều đã là học sinh trung học, Cổ Hoành Siêu ốm giống cây cần trúc, Cổ Lệ Toa vóc người lại đẫy đà hơi mập, ngày ngày kêu giảm cân.

"Anh, em muốn con mèo đó!" Từ trước đến nay, Cổ Lệ Toa kiêu căng nhìn đến thứ gì mình thích lập tức muốn chiếm lấy làm của riêng.

"Ta cũng muốn." Cổ Hoành Siêu cười hắc hắc, nhìn Lạc Tiểu Hòa nói: "Uy! Con hầu kia, đem mèo tới cho chúng tao chơi một chút!"

Thấy hai anh em nhà nọ kiêu căng muốn giành với mình, Lạc Tiểu Hòa ôm mèo quay đầu muốn chạy đi.

Kể từ khi bọn họ đi theo cha mẹ tới ngôi biệt thự họ Cổ, luôn gọi cô là con hầu kia, luôn thích chỉ huy cô làm này làm kia, còn thường thường giành búp bê cùng bút sáp màu, rõ ràng bọn họ hoàn toàn không thèm dùng đến những thứ đồ chơi đó, nhưng bọn họ muốn cướp đi, làm hư, sau đó ném vào thùng rác. A ma nói bọn họ không phải là đứa bé ngoan, bảo cô tránh bọn họ thật xa, nếu so với Đại ca ca còn cần xa tránh xa hơn một chút!

Cổ Hoành Siêu rất nhanh chặn đường đi của Lạc Tiểu Hòa, hung tợn chất vấn: "Mày chạy cái gì mà chạy? Con hầu kia, lại dám không nghe lời nói của bản thiếu gia!"

"Vậy là sao, sao mày luôn đối nghịch với chúng tao vậy? Mày với a ma mày có muốn ở đây làm nữa không?" Cổ Lệ Toa hất cằm ra lệnh: "Nhanh lên một chút, đem mèo cho tao!"

"Mimi là quà sinh nhật chú em tặng cho em mà." Lạc Tiểu Hòa ngập ngừng nói, đem chú mèo con trong ngực ôm càng chặt hơn.

"Quà sinh nhật à? Hừ, có gì đặc biệt hơn người, Lysa, anh kể em nghe nè, hôm kia anh có thấy con chó biết bơi đó", Cổ Hoành Siêu cực kỳ không có ý tốt liếc xéo bộ mặt hoảng sợ cô gái nhỏ, "Này, con hầu kia, mày đoán mèo có thể bơi lội hay không? Nếu như đem nó ném vào hồ bơi. . . . . ."

"Ha ha, anh à, anh thật là hư a!" Cổ Lệ Toa cười lớn.

Lạc Tiểu Hòa càng nghe càng sợ, bước chân không tự chủ được lui về phía sau.

"Đưa nó đây..., bằng không tao sẽ ném nó vào hồ bơi!" Hai anh em từng bước từng bước ép sát, Cổ Hoành Siêu đưa tay muốn đoạt lấy con mèo.

Đúng lúc này, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên sau lưng bọn họ, lập tức ngăn cản hành động của Cổ Hoành Siêu.

"Lạc Tiểu Hòa, tới đây.”

Lạc Tiểu Hòa quay đầu, thấy Cổ Hách Tuyền ngồi trên xe lăn, không chút nghĩ ngợi, chạy vội đến phía sau anh. Đại ca ca mặc dù cũng hung hăng, nhưng cô thực sợ hai anh em ở trước mắt này hơn, bọn họ mới vừa nói muốn đem Mimi vứt xuống hồ bơi, thật là đáng sợ!

"Chú. . . . . . Chú Tuyền. . . . . . Chú khỏe chứ!" Cổ Hoành Siêu cực kỳ sợ Cổ Hách Tuyền, mặc dù so với mình không lớn hơn bao nhiêu, nhưng trời sanh đã có loại khí thế tôn quý, khiến Cổ Hoành Siêu trước giờ không xem ai ra gì cũng cảm thấy không dễ chọc đến.

"Các người đang đùa cái gì đây?" Cổ Hách Tuyền khẽ cười cười.

"Không có. . . . . . Không có gì", Cổ Hoành Siêu nuốt một ngụm nước bọt.

"Chú Tuyền, cháu muốn con mèo đó! Chú bảo nó đưa cho cháu!" Cổ Lệ Toa cảm thấy anh hai mình chết nhát quá, ỷ vào cha mẹ nên kiêu căng, dứt khoát trực tiếp yêu cầu.

"A?" Cổ Hách Tuyền nghiêng đầu nhìn Lạc Tiểu Hòa một chút, trong mắt của người phía sau đầy vẻ sợ hãi, bộ dáng kinh hoàng kia làm lòng anh rất không thoải mái.

Mặt trời nhỏ của anh, sao có thể để nụ cười cong cong kia biến mất chứ?

"Mèo là của Tiểu Hòa", giọng anh chuyển lạnh, ánh mắt sắc bén, "Có cho hay không, là quyền của cô ấy."

"Nhưng nó không phải người làm nơi này sao?" Cổ Lệ Toa không phục hỏi ngược lại.

"Ai nói cho cháu thế?" Cổ Hách Tuyền cau mày, đối với cô bé bên cạnh nói: "Tiểu Hòa, ngày thường em gọi anh là gì?"

Lạc Tiểu Hòa không hiểu ý tứ của anh, trong đôi mắt to nhìn anh tất cả đều là nghi ngờ.

"Nói cho bọn họ biết, em kêu anh là gì?" Giọng anh lớn hơn, lập lại một lần nữa.

"Đại. . . . . . Ca ca. . . . . ." Cô giống như bị đầu độc, không tự chủ được kêu một tiếng.

"Rất tốt." Anh cong môi, cười cười, nhìn hai anh em kia nói: "Tiểu Hòa không phải là người làm của Cổ gia, các cháu nhớ kĩ cho chú."

Thần sắc của anh, giọng nói rõ ràng rất thân thiết, tuy nhiên nó làm cho lòng của người nghe lặng lẽ căng thẳng. Cổ Hoành Siêu gật đầu liên tục, Cổ Lệ Toa cắn cắn môi, hung hăng liếc Lạc Tiểu Hòa một cái.

Chú Tuyền bình thường chưa bao giờ coi trọng cô, mà con nhóc trước mắt chẳng qua là cháu gái một nữ đầu bếp, sao có thể để cho chú Tuyền làm chỗ dựa cho nó được?

Cổ Lệ Toa giận đến giẫm chân, xoay người rời đi, Cổ Hoành Siêu lắp bắp vài tiếng, cũng vội vàng cùng đi theo, khoảng sân lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây.

Cổ Hách Tuyền ngồi ở xe lăn không nói, ngước đầu nhìn những đám mây đang bay qua trên bầu trời, nhìn quang cảnh chậm rãi biến đổi ảo diệu, Lạc Tiểu Hòa ôm mèo đứng ở một bên, trong lòng không hiểu rõ là cảm giác gì.

Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng cô cũng biết, mới vừa rồi là Đại ca ca bảo vệ cô cùng Mimi.

Lấy dũng khí, cô đem mèo con đưa tới trước mắt Cổ Hách Tuyền "Đại ca ca. . . . . . Anh có muốn chơi cùng Mimi không?"

"Không cần, anh không thích mèo." Anh chán ghét nhìn lướt qua con mèo kia, không bao giờ muốn nhìn nữa.

Anh sao có thể thích nó chứ? Cô bởi vì nó, không thèm đi tìm anh nữa, không thèm thao thao bất tuyệt nói cho anh nghe những lời nói ngây thơ nữa, không vẽ cho anh những bức tranh ngổn ngang đầy màu sắc nữa, thậm chí đến mấy ngày không xuất hiện trước mắt anh.

Tất cả mọi chuyện đều bởi vì con mèo này, nói không chừng ném nó vào hồ bơi, có khi là một ý kiến tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.