Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư

Chương 6



Lông mi dài khẽ chớp, Lạc Tiểu Hòa chậm rãi mở mắt, cảm giác mình giống như đã vứt bỏ một bọc quần áo nặng nề, hay giống như đã trải qua chuyến hành trình không thể tưởng tượng nổi, cả người như trút được gánh nặng, trong lòng rộng mở tương sáng. Cô lấy khung hình nhìn thật lâu mới nhẹ nhàng để lại chỗ cũ, đứng lên từ từ đi ra khỏi phòng, đi tới bên cửa sổ.

Kéo ra một mảng rèm sát đất đỏ thẫm sắc Venice, đẩy cửa sổ ra, không khí tươi mát lập tức ùa vào.

Khóa cửa vang lên, có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

"Em mới hết sốt, đừng đứng gần cửa sổ quá." Anh thấy cô đứng ở bên cửa sổ, lập tức đi qua, đưa tay đem cửa sổ đóng lại.

Lạc Tiểu Hòa nhìn chăm chú vào anh thật chặt, nhìn mọi cử động của anh, màu da tái nhợt ngày xưa đã trở thành màu lúa mạch khỏe mạnh, thân thể gầy gò được thay bằng thân thể bền chắc, nội tâm của cô tràn đầy sự cảm tạ.

Không lúc nào có thể so được với ngay bây giờ, cô rất muốn hét to cảm tạ trời xanh! Dù là để cho cô mất đi ngôn ngữ, nhưng Đại ca ca còn sống, anh ấy còn sống!

"Có chỗ nào không khỏe không? Hửm? Bác sĩ Hoa lát nữa sẽ trở lại khám cho em." Trên mặt anh đều là sự ân cần, bàn tay rất tự nhiên nắm lấy tay cô, ngón tay dịu dàng tỉ mỉ vuốt ve mu bàn tay của cô, giọng hòa hoãn nói: "Karla hầm cháo, ăn trước một chút được không?"

Tầm mắt như nước tiếp tục đưa mắt nhìn anh, từ khuôn mặt tuấn tú hơn người, lồng ngực cường tráng, loại đường cong tỷ lệ hoàng kim từ từ trượt xuống, cuối cùng rơi vào cặp đùi bền chắc có lực kia, nước mắt bất chợt cứ như vậy trào ra.

Nước mắt của cô làm cho người con trai khó lòng phòng bị, ứng phó không kịp, "Sao thế? Nơi nào khó chịu sao? Tiểu Hòa?" Thanh âm anh chợt ngừng, đột nhiên nói không nên lời, cả người như bị điện giật, cực kỳ chậm chạp cúi đầu, đôi mắt đen nhánh không thể tin nhìn chằm chằm vào cô gái đầu vùi trong ngực, đang chủ động ôm anh.

"Em. . . . . ." Tim của anh "Phình phịch" cuồng loạn, lồng ngực bởi vì kích động mà phập phồng, anh chỉ sợ là ảo giác của mình, "Em nhớ ra anh rồi, đúng không?"

Một giây kế tiếp, cả người anh chìm vào trạng thái mừng rỡ như điên, đôi mắt chim ưng mãnh liệt như nước thủy triều mừng như điên, bởi vì, cô gái của anh, đang ở trong ngực anh khóc không thành tiếng liên tiếp gật đầu.

Anh xúc động, nghiêng người ôm thật chặt lấy cô bé nước mắt đã đầy mặt, đem mặt chôn thật sâu ở đầu vai thanh tú tinh xảo của cô.

Anh nghĩ đến cái đêm tối tăm tràn đầy mùi máu tanh đó, mình may mắn được bảo vệ nghe thấy tiếng kêu chạy vội đến cứu, được bí mật mang đến Mĩ quốc trị liệu nhanh chóng, tốn bốn năm trời, đã làm ba lượt phẫu thuật lớn, cũng lựa chọn liệu pháp trị liệu trí phong độc mạng, phòng ngừa bắp thịt héo rút, cuối cùng anh đứng lên lần nữa, trải qua hai năm điều dưỡng mới hoàn toàn khôi phục đi lại bình thường, sau đó chuyển đến Nam Mĩ điều dưỡng, cuối cùng đi tới Anh quốc.

Lúc rời khỏi Đài Loan, anh đem tập đoàn "Cổ thị" để lại cho những thân thích như lang như hổ, lòng dạ khó lường kia. Hành tung bất định, anh dần dần biến mất, mai danh ẩn tích.

Cho đến một năm trước đã dưỡng đủ sức, bệnh nặng đã qua, anh âm thầm ngóc đầu trở lại, rất nhanh đã đem "Cổ đảo" đang loạn giặc trong giặc ngoài, mục nát không chịu nổi vững vàng khống chế được, làm cho những người kia mỗi khắc mỗi giờ đều lo lắng hãi hùng. Nhất là vợ chồng Cổ Thế Xương, khi anh tra ra bọn họ chính là chủ mưu trận tập kích đêm đó, anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người khởi xướng chứ?

Năm đó, anh cùng với Cổ Thế Xương trở mặt, tìm đến kế toán sự vụ Sở thanh tra "Cổ đảo" tra tất cả sổ sách, tiến hành kiểm tra đối chứng, một chiêu ép Cổ Thế Xương tim gan run sợ, cộng thêm ghi hận trong lòng, dứt khoát len lén mua chuộc nhóm xã hội đen muốn cho anh một bài học, đồng thời trực tiếp muốn lấy mạng của anh!

Nếu như không phải do bọn họ, anh sẽ không biết đến cảm giác chân gãy hai lần!

Nếu như không phải do bọn họ, Lạc Tiểu Hòa sẽ không tự trách mình dẫn đến chứng mất ngôn ngữ!

Nếu như không phải do bọn họ, anh và Lạc Tiểu Hòa, căn bản cũng không sẽ xa cách nhau đến tám năm!

Những thứ này, là đau đớn lăng trì anh đến mức nào!

Một buổi sáng sau khi đã chuẩn bị hoàn hảo, anh liền bắt đầu máu lạnh trả thù, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đả kích, hành hạ đối phương, anh khiến cho đôi vợ chồng kia nếm cái gì gọi là từ trên thiên đường xuống địa ngục, Cổ phiếu của bọn họ chỉ trong một đêm biến thành đống giấy vụn, hết sức cùng đường lại bị Hắc bang Nhật Bản truy đuổi, bị ném đến Trung Đông sống không bằng chết mà vẫn không hiểu tại sao sự việc lại như vậy.

Đây là báo ứng mà bọn họ phải gánh chịu, anh không chút nào nương tay.

Hiện tại, khi Lạc Tiểu Hòa trở lại bên cạnh anh, những hành vi báo thù điên cuồng kia đã quăng hết không để tâm nữa, anh không còn hứng thú muốn biết những người kia sống chết thế nào. Anh chỉ muốn ôm thật chặt mặt trời nhỏ của anh, cưng chìu cô, yêu cô, cũng không bao giờ tách ra nữa, giống như hiện tại vậy.

Đêm khuya yên tĩnh, ngoài cửa sổ ánh trăng cong cong thành một chiếc thuyền nhỏ, tà tà giắt trên ngọn cây.

Trong phòng ngủ, cô gái mặc áo ngủ màu trắng thêu hoa được người con trai ôm, cùng nhau nằm vùi trên chiếc ghế thiên nga, yên tĩnh nghe anh nói.

Bàn tay dịu dàng vuốt ve cô gái mỏng manh trong ngực, chiếc cổ thon, bàn tay trắng mượt mà như phấn, cuối cùng yêu thương dừng lại trên mái tóc đen nhánh.

"Tiểu Hòa, nói chuyện với anh đi, nhé?" Anh dụ dỗ, ngón tay thon dài nâng cằm nhỏ lên.

Cô gái chớp chớp lông mi dài, đôi mắt long lanh mang nỗi khổ khó tả.

"Hứa với anh, ít nhất thử một lần, đừng dễ dàng đầu hàng." Anh kiên nhẫn thủ thỉ với cô: "Vĩnh viễn đừng làm mình trở thành người có chỗ khiếm khuyết, không cần dùng tay ra hiệu, thử nói chuyện, nếu như có cái gì nói không được, em hãy viết xuống ở chỗ này. . . . . ." Anh kéo tay nhỏ bé của cô đến áp vào lồng ngực tinh tráng của mình bên dưới lớp áo ngủ.

Trong ánh mắt lấp lánh như ánh sao nhìn anh chăm chú, giống như thế nào cũng xem không đủ, cuối cùng, rốt cuộc hé miệng, cúi đầu lặng lẽ cười, nghe lời gật gật đầu.

Cô mềm mại làm lồng ngực anh ấm áp, bàn tay nâng lên khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của cô, tròng mắt đen nhìn cô chăm chú, tự nhiên như vậy đi đến gần hôn môi của cô.

Lạc Tiểu Hòa đỏ mặt, đưa ngón tay thon dài ở trên ngực người con trai viết nghi vấn, tại sao hôn em?

Mặc dù cô đơn thuần nhưng cũng không phải ngu ngốc, chú cùng thím yêu nhau, thường hôn nhau, đó là thuộc về thân mật giữa người yêu; hàng năm sinh nhật người nhà cũng sẽ cho cô một nụ hôn thương yêu, đó là thân nhân chúc phúc, nhưng, Đại ca ca hôn cô lý do là gì?

"Anh thích Tiểu Hòa." Anh khẽ cười rồi trịnh trọng nói: "Vô cùng thích."

Lạc Tiểu Hòa mơ màng nhìn anh.

Trong tròng mắt đen bóng của Cổ Hách Tuyền ý vị sâu xa."Biết không? Tiểu Hòa". Anh nâng tay của cô, khuôn mặt cương nghị nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô, “Ở Tây Phương, hôn chỗ khác nhau, thì ý nghĩa cũng sẽ khác nhau.”

"Nếu như hôn tay là bày tỏ ý kính trọng." Anh vuốt ve lòng bàn tay mịn màng của cô làm cô sợ nhột rút lại.

"Hôn lòng bàn tay, bày tỏ khát vọng." Bàn tay vuốt ve lòng bàn tay của cô, lại lau trán của cô, "Hôn trán, bày tỏ hữu tình." Đôi môi dần dần đi xuống, ở đôi mắt long lanh lưu luyến hôn thật lâu, "Hôn mắt, bày tỏ ảo tưởng."

"Hôn gò má, bày tỏ vui mừng."

"Hôn môi, bày tỏ. . . . . ." Cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào phiến môi màu hồng anh đào, cúi đầu, tới gần cô: "Yêu."

Lạc Tiểu Hòa ngây ngô cả người cứng nhắc, ngây ngốc nhìn khuôn mặt càng ngày càng to hơn trước mắt, chợt hồng hồng hai má.

"Anh rất tham, Tiểu Hòa, anh không chỉ muốn hôn, anh muốn tất cả của em." Anh nói xong, lần nữa nặng nề hôn lên môi của cô, nhiệt liệt mút lấy hương thơm trong miệng nhỏ ngọt ngào, thăm dò mỗi ngóc ngách hương thơm trong miệng cô.

Đúng vậy, anh rất tham, số mạng nếu để cho anh gặp phải cô, yêu cô, dù không có đạo lý cướp cô về bên cạnh anh, anh cũng muốn cướp cho bằng được! Cho dù phải đánh đổi tất cả anh cũng sẽ không tiếc.

"Tiểu Hòa." Anh thì thầm trên cánh môi mềm mại của cô, tiếng nói khàn khàn mang theo chút nỉ non nài nỉ, "Đừng xa anh."

Cô gái đỏ bừng cả mặt, lần này không giống như thường ngày phản kháng, đưa đôi tay nhỏ bé ra mềm mại nhẹ nhàng lượn quanh cổ anh, dịu dàng ôm anh.

Mùa thu ở Luân Đôn thường có sương mù ẩm ướt, nhưng khi mặt trời từ những đám mây ló ra chiếu ánh sáng lấp lánh thì rất nhiều nóc nhà bằng thủy tinh cũng bởi vì ánh sáng khúc xạ phát ra những tia sáng lóng lánh.

Cho dù đã đến thời tiết tượng trưng cho mùa thu hoạch vàng đã đến gần, trong công viên Hyde cỏ vẫn xanh như đệm, hai bên đường núi trên sân cỏ hoàng gia, khắp nơi đều là người Anh nghỉ ngơi đi dạo.

Nơi xa, đồng hồ Big Ben phát ra tiếng chuông nặng nề báo giờ, cây cối khổng lồ che cả bầu trời, ánh mặt trời giữa trưa chiếu từng chùm ánh sáng vàng óng ánh.

Một đôi nam nữ Đông Phương đang ngồi ở trên sân cỏ, nam tuổi không tới 30, vóc người thon dài, mặc áo khoác màu ka-ki, quần dài màu tro thuốc lá, tính tình trầm ổn, cô gái trông có vẻ nhỏ hơn khá nhiều, mắt ngọc mày ngài, dáng vóc thon thả tinh tế, mặc chiếc áo lông màu vàng nhạt, cùng chiếc váy Jean màu xanh phối với đôi ủng da hợp thời, tươi trẻ xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường.

Người con trai đang thân mật ôm cô bé kia vào trong ngực, đang lặng lẽ ngọt ngào nói gì đó chỉ thuộc về hai người, chốc lát sau, cô gái cười lên khanh khách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nhẹ nhàng đập người con trai một cái, sau đó nửa ngượng ngùng nửa làm nũng đem gương mặt vùi vào trong ngực người con trai.

Đôi nam nữ kia trông vô cùng hạnh phúc! Những người đi đường liên tiếp nghiêng đầu, hâm mộ mỉm cười nhìn cặp đôi xinh đẹp hạnh phúc kia.

"Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn bữa trưa." Người con trai cúi đầu, ở bên tai cô bé hỏi nhỏ.

Cô gái hé miệng cười, nhẹ nhàng nói: "Được."

Người con trai kéo cô gái đứng dậy, một tay cầm túi lông nhung, một tay dắt cô gái đi ra ngoài cửa công viên, trong khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác màu xanh táo.

"Kevin tiên sinh?"

Tiếng gọi vang từ sau người hô lên, một vị tiểu thư trẻ tuổi mới vừa cùng bọn họ đi thoáng qua mặt mũi tràn đầy hưng phấn kêu: "Thật là trùng hợp, Cổ tiên sinh! Ngài đến Luân Đôn lúc nào thế? Oh, thật sự là quá tốt!"

Người con trai quay đầu lại, khẽ nhướng mày, hiển nhiên không biết đối phương: "Xin lỗi, cô là?"

"Kevin tiên sinh, ngài quên rồi sao? Tôi tên là Karan, là đồng nghiệp của Hannah, năm ngoái ở buổi dạ tiệc công ty ‘Faey Neil’ gặp qua một lần, ngài còn nhớ không?". Cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác màu trắng, đôi mắt màu xanh, sóng mũi thật cao, đôi môi mỏng, mái tóc màu vàng kim tết gọn gàng ở sau ót. Cô ấy nói tiếng Trung hết sức lưu loát, đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào dáng vóc cao ráo của người con trai ánh lên tia mừng rỡ khó tả.

"Chào cô." Cổ Hách Tuyền gật đầu một cái, vẻ mặt như không hề muốn nói chuyện tiếp, nắm lấy tay cô gái bên cạnh, dường như muốn tạm biệt ngay sau.

Công ty "Faey Neil" là công ty kiến trúc hàng đầu ở Anh quốc cùng anh từng có quan hệ hợp tác, đội ngũ kiến trúc vận hành đều là hạng nhất thế giới, trợ thủ Ron cũng đang lén lút trêu ghẹo nói người phụ trách là tiểu thư Hannah Smith đối với anh có hứng thú, hiển nhiên trong đó có quá nhiều ẩn ý.

"Kevin tiên sinh, anh ở nơi nào của Luân Đôn thế? Tôi có thể đến thăm anh được không?" Tầm mắt của Karan lưu lại hai giây ngay chỗ bàn tay đang nắm chặt của hai người, tiếp tục nhiệt tình hỏi thăm.

"Xin lỗi, Karan tiểu thư, chúng tôi vừa tới Luân Đôn, vẫn chưa an bài xong."

Nếu như không nghe thấy vẻ cự tuyệt cùng lạnh nhạt trong giọng nói thì đó chính là không thức thời rồi. Đáng tiếc Karan tiểu thư không có ý định buông tha, vẫn tiếp tục dây dưa, "Như vậy có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Tôi muốn. . . . . ."

"Karan tiểu thư." Cổ Hách Tuyền lạnh lùng nói, cắt đứt lời cô, "Tôi nghĩ chúng ta cũng không quen nhau lắm."

Anh cũng không muốn làm người ta khó chịu, nhưng nếu như đã vô tình thì không nên cho đối phương có thêm một tia hi vọng nào nữa.

"Nha. . . . . . Xin lỗi, Kevin tiên sinh. . . . . ." Karan đột nhiên ý thức được cử chỉ của mình rất lỗ mãng và không hay, vẻ mặt cô lúng túng nói xin lỗi.

"Hẹn gặp lại." Cổ Hách Tuyền lễ phép mà lạnh lùng nói lời từ biệt.

"Hẹn gặp lại. . . . . ." Karan lưu luyến nhìn anh rời đi, nhìn anh dắt thiếu nữ vẫn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không hề buông ra chút nào.

Cô gái Đông Phương này là tình nhân của anh sao? Một nam tử tràn đầy vẻ lạnh lùng lại có thể toát ra vẻ ham muốn bảo vệ cực mạnh như thế, có thể thấy được đối phương trong lòng anh nhất định là rất quan trọng.

Nghĩ tới đây, cô nhụt chí thở ra một hơi, buồn bực đi về phía trước, đột nhiên dừng bước, bên môi hé ra nụ cười quỷ dị.

Cô lấy điện thoại di động từ trong bao da ra bấm: "Này, Hannah sao? Tớ là Karan, biết tớ vừa rồi mới gặp được ai không? Cậu nhất định không nghĩ tới. . . . . ."

Có một số việc, không nhất định phải tự mình ra tay, tự nhiên sẽ có người không kềm chế được, Trung Quốc không phải là có câu nói "Ngao cò tranh nhau, Ngư Ông Đắc Lợi" sao? Cô rất nguyện ý làm ngư ông đó.

Trong nhà hàng lớn nổi tiếng của Anh quốc, phong cảnh ưu nhã, tại cửa sổ thủy tinh, nam phục vụ cung kính chờ bên cạnh bàn ăn, chờ khách chọn món ăn.

Cổ Hách Tuyền lật cuốn menu thiếp vàng, gọi món Vi cá Dover, bánh nhân thịt bò, cùng với khoai tây chiên giòn, thêm súp rau cùng rượu đỏ.

"Vậy được không?" Anh ngẩng đầu hỏi thiếu nữ ngồi ở đối diện.

Gật đầu một cái, Lạc Tiểu Hòa không lên tiếng, ngón tay mảnh khảnh xoắn quai đeo cặp sách, nhìn anh không chớp mắt.

Một tuần trước, bọn họ từ khu biệt thự ở Oxford đi tới Luân Đôn. Anh muốn tìm trường học tốt nhất cho cô, mà anh đến Luân Đôn hiển nhiên vì còn rất nhiều công việc cần xử lí, cũng có rất nhiều. . . . . . Cô gái thích anh.

Tựa như cô gái Anh quốc xinh đẹp mới vừa rồi đụng phải, đáy mắt hiện lên ái mộ rất rõ ràng. Lạc Tiểu Hòa buồn buồn nghĩ, trong lòng tự dưng cảm thấy ê ẩm một cách kì lạ.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, cô vẫn ở lại bên cạnh anh. Bọn họ ở chung rất vui vẻ, chỉ tranh chấp một chuyện duy nhất đó là, cô nhớ nhà.

Cô nhớ từng người trong gia đình, cô muốn về nhà. Nhưng khi cô cẩn thận từng li từng tí nhắc tới đề tài này, còn chưa nói hết đã bị anh quả quyết cự tuyệt, hoàn toàn không thể thương lượng.

Anh lãnh đạm nói: "Em muốn bất cứ thứ gì cũng được, chỉ có chuyện này, anh sẽ không đáp ứng."

Cô biết anh sợ xa cô một lần nữa, trong mắt anh thỉnh thoảng có sự khẩn trương lo lắng, cùng với thâm tình đau đớn hòa lẫn vào, làm Lạc Tiểu Hòa cũng khó có thể mở miệng lần nữa. . . . .

Tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp. Lạc Tiểu Hòa rầu rĩ khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở ra một hơi.

Cổ Hách Tuyền đang gọi điện thoại, kể từ khi tới Luân Đôn, điện thoại của Phó Hành vừa thông suốt thì anh ta bắt đầu gọi ào ạt đến, thật là khiến anh phiền chết đi được, thậm chí nổi lên ý niệm muốn cùng Tiểu Hòa trở về khu biệt thự để ẩn cư. Lý trí lại nói cho anh biết như vậy không được, Tiểu Hòa nhất định phải đi học, cô cần tiếp xúc thế giới bên ngoài, đối với chứng mất ngôn ngữ của cô mới có lợi.

Điện thoại mới vừa gọi được một nửa, đưa mắt nhìn đã thấy cô bé con vẻ mặt mệt mỏi nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú của anh cau nhẹ, đơn giản giao phó vài câu liền vội vã cúp điện thoại, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên mặt bàn, ân cần hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào không khỏe sao?"

Lạc Tiểu Hòa quay đầu, theo thói quen lắc đầu một cái, không nói.

Anh nhíu lại chân mày, "Đừng lắc đầu, nói chuyện với anh đi."

"Không có. . . . . ."

"Cơm nước xong chúng ta đến Harods, mua chút y phục cùng vật dụng." Ở Luân Đôn anh thuê người giúp việc quản lý, chỉ có người làm thêm giờ tới quét dọn, rất nhiều việc đều cần tự thân vận động, nhưng mà anh vô cùng thích cảm giác này. Ngẫm lại trong gian nhà chỉ có anh và cô, thực sự vô cùng hạnh phúc.

Bữa ăn đầy đủ sắc hương vị rất nhanh đã được bưng lên toàn bộ, Lạc Tiểu Hòa yên tĩnh vùi đầu dùng cơm.

"Nói cho anh biết đi, sao thế?" Anh để dao nĩa bằng bạc xuống, nhìn chăm chú vào cô.

Anh thật sự là hiểu rất rõ cô, bởi vì gút mắc ẩn sâu nhiều năm nay trong lòng cô đã được tháo mở, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý học cùng bác sĩ chuyên nghiệp, chứng mất ngôn ngữ của cô trong một thời gian ngắn đã chuyển biến rõ rệt.

Hơn nữa lúc cô vui vẻ, sẽ cố gắng vừa nói chuyện vừa cùng anh trao đổi, còn lúc không vui thì cô sẽ không mở miệng, hiện tại đã gần một tiếng đồng hồ cô không hề mở miệng nói một tiếng.

Mặt trời nhỏ của anh, rõ ràng có tâm sự rồi.

"Em. . . . . . Không biết." Cô cũng không biết mình thế nào, kể từ khi thấy cô gái người Anh đó, trong lòng liền vừa chua chát, tràn đầy bất an.

"Đến đây anh ôm nào." Anh hướng cô mở rộng vòng tay.

Lạc Tiểu Hòa đứng lên, ngoan ngoãn đi về phía anh, rất tự nhiên chui vào vòng tay ấm áp của anh

"Không vui sao?" Anh yêu thương vuốt ve mái tóc dài chấm vai của cô.

"Không thích nơi này?"

"Không có. . . . . ."

"Không thích trường học?"

"Không có."

"Không muốn cùng anh ở chung một chỗ sao?" Thanh âm của người con trai đột nhiên trở nên trầm thấp, nghe thật cô đơn.

"Không phải thế." Cô lắc đầu, cô thích cùng anh ở chung một chỗ.

"Nếu như em thích. . . . . ." Anh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nói, "Có thể gọi cho người nhà báo bình an."

Có thật không? Lạc Tiểu Hòa ngạc nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, sao anh tự dưng lại chịu nhượng bộ?

"Nhưng em không được rời khỏi anh.” Gương mặt tuấn tú bất chợt đỏ ửng, không được tự nhiên dời đi chỗ khác, đồng thời quẳng xuống cảnh cáo: "Em nên biết, nếu như anh không gặp được em, chuyện gì anh cũng làm ra được."

Uy hiếp của anh căn bản không để ý đến, Lạc Tiểu Hòa lòng tràn đầy vui mừng, hô nhỏ một tiếng, ôm cổ của anh, chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú kia.

Mặc dù chỉ là như hôn như chim mổ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh! Cổ Hách Tuyền dao động tinh thần, hô hấp trở nên thô ráp, bàn tay thu hẹp, kiềm chế thân thể mềm mại, cô hôn xong đang định rời đi, anh cúi đầu, đôi môi nóng bỏng như lửa lập tức che lên đôi môi mềm của cô.

Dịu dàng ngậm, đôi môi mỏng của anh không ngừng nhấm nháp đôi môi hồng mịn của cô, trằn trọc mút vào, chậm rãi ma sát, nhẹ nhàng yêu thương.

Lạc Tiểu Hòa cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, cô chỉ cảm thấy trên môi một hồi tê dại một hồi mềm nhũn, máu huyết toàn thân gần như dồn hết lên đỉnh đầu.

"Ngoan, há miệng ra." Thanh âm của người con trai khàn khàn trầm ấm, tiếng nói như lời hát ru, Lạc Tiểu Hòa chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Chiếc lưỡi tựa như có điện tách hàm răng trắng như tuyết ra, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, mút liếm, dùng lực đạo mạnh hơn một chút so với vừa rồi, từng tấc liếm qua mỗi một chỗ trong cái miệng nhỏ nhắn, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô.

Nụ hôn vừa kết thúc, Lạc Tiểu Hòa mê man mở mắt ra, cùng con mắt nóng rực của anh gặp nhau, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.

"Chúng ta trở về sẽ tiếp tục." Anh cười ở bên tai cô nói nhỏ, khóe miệng cong lên thật sự vui vẻ, muốn ám chỉ sự thân mật tiếp theo sẽ diễn ra vô cùng kì thú.

Cho đến khi thấy ánh mắt tò mò của bàn bên cạnh, Lạc Tiểu Hòa mới nhớ tới bọn họ đang ở trong phòng ăn, cô che khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bốc hơi, cả đầu vùi vào trước ngực người con trai đang có tâm tình thật tốt, không chịu ngẩng đầu.

Quảng trường khu dân cư Eaton cao quý nhất Luân Đôn ngay khu nhà cao cấp vô cùng rộng lớn là chỗ ở của bọn họ. Cũng giống như khu biệt thự ở Luân Đôn có vườn hoa bao quanh, Cổ Hách Tuyền còn có rất nhiều biệt thự tư nhân, bên trong có hồ bơi dài ba mươi mét, bãi đậu xe có thể chứa 20 chiếc. Trước khi anh mang Lạc Tiểu Hòa đến Luân Đôn, từng hỏi thăm cô có muốn đến đó ở không, cô cảm thấy biệt thự kia lớn đến dọa người, rất nhanh lựa chọn chỗ ở nhỏ hơn.

Cô đối với tiền bạc không có khái niệm gì, mặc cho Cổ Hách Tuyền tự mình chọn lựa trường học, bên trong mặc dù cũng không thiếu các tiểu thư thiếu gia nhà giàu đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng cô cùng bạn học giao tiếp rất ít, cũng không ganh đua so sánh khoe khoang, thỉnh thoảng cũng có bạn học hỏi cô ở nơi nào, cô chỉ là đơn giản đáp một đôi lời, tuyệt không phô trương.

Cô viết xong lá thư, sau đó xếp thành hình dáng con hạc giấy, tràn đầy tín nhiệm giao cho Cổ Hách Tuyền, cô tin tưởng anh sẽ đem phong thư giao tận tay người nhà.

Ở trong thư, cô không hề tiết lộ chỗ ở của mình, cho dù cô có muốn viết, Đại ca ca cũng có biện pháp lập tức mang cô rời đi, khiến người nhà không tìm được.

Tan học như thường ngày cô đi ra cửa, nhìn quanh, cho đến khi nhìn thấy dưới bóng cây thân ảnh cao lớn thon dài quen thuộc dựa vào bên cạnh xe thể thao Maybach.

Áo sơ mi lụa màu đen phù hợp với quần dài màu đen, ống tay áo nhàn nhã xăn một nửa đến khuỷu tay, khí chất ấy hoàn toàn có thể sánh ngang với những người mẫu u Mĩ.

Lạc Tiểu Hòa mím môi mỉm cười, tâm tình tựa như đã mọc cánh, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên dừng bước.

Bên cạnh anh có một cô gái.

Cô gái kia vóc dáng khéo léo, so với người Anh không tính là cao gầy, vóc người cũng rất đầy đặn, quần áo xinh đẹp tao nhã, khí chất hết sức cao ngạo, mang theo khí thế quý tộc đặc thù, cách đó không xa dừng chiếc Cadillac quý giá, tựa hồ đang đợi cô.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp nóng bỏng đến như thế, lúc này lại như chim nhỏ, cười ngọt ngào, đang ngẩng khuôn mặt tươi tắn cùng Cổ Hách Tuyền nói chuyện.

Cô ấy là ai? Bước chân của Lạc Tiểu Hòa trở nên nặng nề, khoảng cách giữa cô cùng anh cũng không xa, lại làm cho cô đi từng bước từng bước thật lâu.

"Tan học rồi?" Cổ Hách Tuyền mỉm cười nhìn cô đến gần, rất tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô, bàn tay cưng chìu xoa xoa tóc của cô.

"Vâng." Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn về phía cô gái kia, phát hiện đối phương cũng đang quan sát cô.

"Đây là Hannah tiểu thư" Cổ Hách Tuyền giới thiệu ngắn, "Vừa vặn ở trên đường gặp phải."

"Hello." Lạc Tiểu Hòa dùng Anh ngữ lễ phép hướng cô chào hỏi.

"Xin chào, cô gái nhỏ." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hannah hiện lên vẻ cao ngạo, cô bé trước mắt, đôi mày cong cong, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, thân thể nhỏ nhắn được bao bọc bởi bộ y phục bình thường, trẻ trung như thế, là trái cây đầu cành chưa chín tới, lại sẽ là tiểu tình nhân của người đàn ông mà cô ta ái mộ sao?

Lạc Tiểu Hòa nghe đối phương gọi mình cô gái nhỏ, không nhịn được phản bác, câu văn lưu loát khác thường: "Tôi không phải là. . . . . . Cô gái nhỏ, tôi sắp mười chín tuổi rồi."

"A! Nhưng dáng vóc cô chỉ khoảng mười sáu tuổi thôi." Hannah cười khanh khách, "Kevin, anh nói đúng không?"

Cổ Hách Tuyền cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Hòa, ngẩng đầu lên, ngữ điệu ưu nhã nói: "Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể nhanh chóng lớn lên, thế nhưng quá trình trưởng thành này tôi vô cùng hưởng thụ." Nụ cười trên mặt Hannah lập tức cứng ngắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.