Bước chậm rãi trên đường, Jaejoong vẫn nghĩ đến chuyện có con, nghĩ tới nghĩ lui quyết định nên buông công tác, dù sao Yunho thích trẻ con như vậy, hai người bình thường đi trên đường, chỉ cần Yunho thấy một người mẹ dắt đứa trẻ đi qua lập tức đến gần hỏi thăm đứa bé, không để ý người ta có nguyện ý không.
Jaejoong đột nhiên bị tủ kính quần áo trẻ con bên đường hấp dẫn, ở đó có một gia đình, người đàn ông nắm tay cô gái, bụng cô hơi nhô lên một chút, trên mặt là tươi cười, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Jaejoong quay lại, nhìn người đang ôm mình, cười hạnh phúc.
Yunho sờ sờ mặt mình. “Em nhìn gì vậy?”
Jaejoong cũng sờ lên mặt Yunho. “Anh rất đẹp trai.”
“Đó là đương nhiên!” Yunho đắc ý, hôn nhẹ lên môi Jaejoong.
Jaejoong nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của Yunho, sau đó lại ngẩng đầu, hỏi Yunho. “Yunnie, anh rất thích có con sao?”
Yunho do dự một chút, gật đầu thật mạnh. “Uh, rất rất thích có con, trẻ con có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp, anh rất thích.”
Jaejoong cảm động, mũi hồng hồng, nước mắt như sắp chảy ra.
“A ~~~ Bảo bối đừng khóc ~~~” Yunho xoa xoa hai má Jaejoong, mãi đến khi nó đở bừng mới thôi, lại ôm cậu vào lòng.
“Yunnie, cảm ơn anh…”
Jaejoong cảm ơn Yunho vì lúc cậu sắp khóc lại ôm cậu, khiến cậu rất ấm áp, cảm ơn Yunho đã thấu hiểu, cảm ơn Yunho đã yêu mình.
“Sao đột nhiên lại nói cảm ơn ~” Yunho vuốt tóc Jaejoong, bảo bối hôm nay làm sao vậy?
Hai người cứ thế đi về nhà, cùng nhau ăn cơm tối, trải qua một đêm ấm áp.
Ngày hôm sau, Yunho lưu luyến nhìn bảo bối còn đang nằm trong chăn, lái xe đi làm.
Vừa đến văn phòng, đón hắn là Yoochun đang cười to. “Jung Yunho! Mày ~~~ Ha ha ha ha!” Còn làm một cái mặt quỷ với Yunho.
“Gì vậy? Mày tránh ra cho ta!” Đẩy Yoochun sang một bên, đi đến bàn làm việc, bắt đầu việc một ngày nhưng Yoochun không rời đi.
“Jung Yunho, sáng sớm nay tao đi đón người bên Mĩ kia, nhưng họ nói muốn gặp mày, tao trở về trước, mày đi xem đi.”
Yoochun sáng sớm nay vừa ngáp vừa ra sân bay đón, không phải là công ty không có người đi đón đến nỗi giám đốc phải đích thân đi, nhưng khách hàng này thực sự rất nghiêm túc, họp với họ vài lần rồi đều vậy…
Huống hồ bây giờ là ông chủ của bọn họ, đương nhiên không thể chậm trễ.
“Nhất định tao phải đi sao?”
“Uh, mày nên cẩn thận nga! Hôm nay tao thấy được sự lợi hại của người kia, mày bảo trọng!” Yoochun nói xong, biến mất giống hệt một cơn gió.