Bảo Bối Tình Nhân

Chương 29



“Ngài Jung, thật vui khi được gặp anh, tôi là Anna Lee, gọi tôi là Anna là được.”

“Nhìn thấy cô là vinh hạnh của tôi.” Tao nhã vươn tay, nắm lấy tay nữ nhân trước mặt.

Anna mỉm cười với hắn, trong lòng đánh giá nam nhân này, từ bữa trưa đến giờ, từng động tác của người này đều thật khiến cho mình mê muội, ngay cả mình thân là công ty nổi danh ở Mĩ, gặp rất nhiều giám đốc nhưng vẫn chưa thấy người nào lợi hại như người này, chỉ trong thời gian ngắn mà đã trở thành công ty bách hoá bậc nhất Hàn Quốc

“Công ty của các anh rất nổi danh.” Anna buông dao nĩa, ngẩng đầu nhìn nam nhân.

Lông mi dài, mắt không lớn, rất sinh động, mũi cao thẳng, thật sự rất hoàn mỹ.

Dùng khăn ăn lau một góc miệng. “Thật không? Kỳ thật chúng tôi còn phải rất cố gắng.” Yunho mỉm cười với Anna.

Nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, cử chỉ rất tao nhã, đúng là mẫu người lý tưởng của mình, nhưng mình không cần, trong nhà đã có bảo bối rồi.

Nghĩ đến đây, Jung Yunho không khỏi nở nụ cười.

“Anh vui vẻ gì vậy?” Anna lộ ra nghi vấn, cười rõ ràng tràn ngập sủng nịch, là người nào thế…

“A, không có gì, tôi nghĩ tới người yêu của mình.” Yunho không hề để ý nói ra nội tâm của mình, khiến cho Anna trong lòng hẫng một chút.

“Ah? Chuyện ngài Jung có vợ, tôi không hề biết.” Ngăn chặn bất mãn trong nội tâm mình, Anna bình tĩnh hỏi.

“Tôi vẫn chưa kết hôn.” Yunho nghe vậy, mới nhớ tới chuyện lần trước.

Tuy rằng Jaejoong không để ý mấy chuyện này, nhưng mình yêu Jaejoong, cũng muốn biến tình yêu này thành vĩnh hằng, để cho mọi người biết đến.

“Vậy đó là người anh vô cùng yêu quí.” Anna thừa nhận, cô hiện tại phi thường ghen tị với người yêu Jung Yunho mà mình chưa từng gặp mặt.

“Tôi yêu em ấy.”

Yunho nói một câu khiến cho Anna càng không biết nói gì, cứ thế yên lặng dùng bữa.

“Thế nào? Nam nhân kia có làm khó dễ mày không?”

Dùng cơm xong, Yunho trở lại văn phòng, nghênh đón hắn vẫn là Park Yoochun.

“Nam nhân? Tao gặp một cô gái xinh đẹp.”

Yoochun kinh ngạc mở to mắt, rõ ràng gã gặp một nam nhân trung niên!

Thấy vẻ kinh ngạc của Yoochun, hiểu rõ người tiếp đãi gã không phải Anna, Yunho cười lớn. “Ha ha ha! Park Yoochun mày cũng có ngày hôm nay a ~ Tao thật sự rất vui! Tao nói cho mày biết nha ~ Hôm nay tao gặp là tổng giám đốc! Một mỹ nhân a!”

“Tổng giám đốc kia nhìn rất được sao?”

“Đương nhiên! Tóc dài, từng động tác cử chỉ đều rất…”

Yunho mới đầu con đang vui vẻ nói, nói được một nửa mới chợt nhận ra câu hỏi kia không xuất phát từ Park Yoochun, bởi vì gã đang nín cười.

”Jung Yunho! Anh nói mỹ nữ đâu vậy!”

Yunho chầm chậm xoay người, quả nhiên thấy Kim Jaejoong đang tức giận.

“A… Jaejoong, sao em lại đến…”

Jaejoong nhìn chằm chằm Yunho, không nói gì.

Yoochun ôm ngực nhìn Yunho, biểu tình ra vẻ vừa giải quyết được mối hận, lại nhìn Jaejoong, vỗ vỗ bả vai Yunho rồi bước đi.

Yunho vẫn duy trì nguyên tư thế cũ, nhìn Jaejoong, không phải sợ cậu ghen, mà là sợ hãi cậu suy nghĩ linh tinh, bảo bối của mình cũng không phải người khoan hồng độ lượng.

Jaejoong liếc mắt xem thường Yunho, buông túi, nửa nằm trên sopha.

“Phim của em quay xong rồi không có việc nhớ anh nên em cái gì cũng chưa ăn mạo hiểm vượt mưa gió đến công ty em kết quả thấy anh khen ngợi nữ nhân khác xinh đẹp mà không hề nói với em.”

[Tác giả: Đừng thắc mắc vì sao lời nói của Jaejoong lại không có dấu câu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.