Buổi sáng, Jaejoong đưa bữa sáng cho Seul Hee, hôm nay chỉ làm hai phần, vì từ sớm Seung Hyun đã trở về Hàn Quốc, nói là có việc gấp phải đi hai tuần.
“Seul Hee a, Seul Hee, nhanh rời giường đi, hôm nay papa làm sandwich con thích nhất nha.” Jaejoong ôn nhu vỗ lên lưng Seul Hee, gọi bé rời giường.
Bình thường bữa sáng cậu đều làm thức ăn Hàn cho Seul Hee, để bé không quên mình là người Hàn Quốc, hôm nay ngoại lệ làm sandwich, hẳn bé sẽ rất thích.
“Jaejoong… Để cho con ngủ một lúc nữa đi…” Seul Hee đẩy tay Jaejoong.
“Jung Seul Hee! Đứng dậy cho papa! Nhanh lên!” Jaejoong đột nhiên thay đổi, giật ngược chăn lên.
Vậy mà Seul Hee vẫn không tỉnh...
“Jung Seul Hee!”
Đợi đến khi hai người ngồi ở bàn ăn sáng đã là 20 phút sau.
“Nhanh ăn đi, con đã lãng phí không ít thời gian rồi.’ Jaejoong lấy cho Seul Hee một phần sandwich, buộc khăn ăn vào cổ Seul Hee, sau đó cũng lấy cho mình.
Seul Hee trong lòng “Hừ” một tiếng, papa thật là! “Jaejoong, Seung Hyun thúc thúc đâu vậy ạ?”
“Seung Hyun về Hàn Quốc, vài ngày nữa sẽ trở về.”
“Vậy ạ…” Seung Hyun thúc thúc cũng thật là, đi mà không nói với mình một tiếng…
“Seul Hee, con lớn như vậy tự mình đi giày đi.”
“Hừ! Seung Hyun thúc thúc không ở đây, papa bắt nạt con!” Seul Hee trừng mắt liếc Jaejoong một cái, sau đó ngồi xổm xuống buộc giày.
Bình thường “Công tác” đó đều là Seung Hyun làm cho Seul Hee.
“Con là bị Seung Hyun làm hư! Chờ cậu ta trở về để papa dạy dỗ cậu ta!” Nghiến răng nghiến lợi mở cửa, Choi Seung Hyun! Con của hyung bị em sủng biến thành đồ lười rồi!
“Yunho thúc thúc!” Thấy Yunho ngoài cửa, Jaejoong còn chưa kịp kinh ngạc Seul Hee đã xông ra ngoài.
“Uh, Seul Hee nha ~” Yunho ôm lấy Seul Hee, quay vài vòng. Hai cha con cười sáng lạn, làm cho Jaejoong đứng một bên nhất thời không biết nói gì, con mình sinh lại giống Jung Yunho như đúc, đây là sao…
“Yunho thúc thúc, Jaejoong papa bắt nạt con!” Seul Hee không hiểu sao mình cảm giác rất quen thuộc với Yunho, là thân thiết, bằng không sao chỉ mới gặp hai lần mới như vậy được?
Seul Hee cũng không phải là đứa nhỏ “Đáng yêu”.
“Jaejoong sao có thể khi dễ con?” Yunho cười nhìn Jaejoong một cái, lại quay lại nhìn Seul Hee.
Jaejoong có chút để ý, ngày hôm qua rõ ràng còn chân thành tha thiết vậy… Hôm nay liền không để ý tới mình!?
“Nhanh đưa bé đi học thôi, bị muộn rồi.” Jaejoong không để ý tới hai cha con đang dadùa giỡn, ném lại một câu rồi đi.
“Yunho thúc thúc, sao hôm nay lại là buổi sáng?” Ngày hôm qua nhìn thấy Yunho thúc thúc là buổi chiều nha…
Bởi vì buổi sáng trước kia có Seung Hyun nên Yunho vẫn tránh mặt, lần này không thấy Seung Hyun, Yunho liền trực tiếp đi ra.
“Muốn đi học cùng với Seul Hee.” Yunho ôm Seul Hee, đi theo Jaejoong.
“Vậy buổi chiều Yunho thúc thúc sẽ đến đón con sao?”
“Seul Hee!” Jaejoong đi phía trước quát một tiếng.
“Muốn thúc thúc tới đón sao?”
“Muốn!” Nhưng Seul Hee và Yunho hoàn toàn không nghe thấy…
“Vậy hôn đi.” Yunho kề má đến bên miệng Seul Hee, Seul Hee liền không do dự “Chụt” lên.
“Nhớ rõ phải tới nha!”
“Được ~ thúc thúc mang con đi ăn pizza!” Đến trường học, Yunho ngừng lại, chuyên tâm nói chuyện với Seul Hee.
“Oa! Thúc thúc là tuyệt nhất!” Seul Hee vừa nghe thấy Yunho bảo ăn liền vui vẻ hôn lên má Yunho.
Vừa vặn Jaejoong quay đầu thấy, đoạt lấy Seul Hee trong lòng Yunho. “Jung Seul Hee! Con không nghe lời papa nói sao?! Vừa rồi papa gọi con sao không trả lời?”
Seul Hee cúi đầu. “Papa, con xin lỗi.” Còn len lén liếc mắt nhìn Yunho một cái.
“Biết sai là tốt rồi, nhanh vào đi thôi.” Jaejoong sờ sờ đầu bé, nở nụ cười.
“Papa, tạm biệt… Yunho thúc thúc, tạm biệt!”
Jaejoong chào Seul Hee xong liền một mình đi về nhà, Yunho vẫn đi theo phía sau.
“Seul Hee rất thích anh.” Dường như mang theo chút ghen tị, Jaejoong nói với Yunho.
“Thật sự là quá tốt.” Yunho thấy Jaejoong chủ động nói với mình, liền bước nhanh hơn đi đến bên cạnh cậu.
Dường như hai cha con có lực hấp dẫn gì đó, cho dù số lần gặp mặt không nhiều nhưng cũng có thể dễ dàng làm một đứa trẻ mở rộng lòng.