Hai người đang ôm nhau, Yunho đột nhiên bị đẩy ra, chưa kịp phản ứng đá bị đánh một cú.
“A…” Bị đau ôm má bên phải, nhìn về người vừa rat ay.
“Jung Yunho!” Chưa kịp cố định tầm mắt đã bị đánh một cú nữa.
Jaejoong mở to mắt nhìn, phản ứng chỉ là… “Seung Hyun à…”
Yunho nghe thấy Jaejoong nói, mới biết được, nguyên lai là Choi Seung Hyun…
“A!” Yunho không đánh lại, vẫn để cho Seung Hyun đánh.
Lúc Jaejoong phản ứng, mặt Yunho đã bầm tím hết, lập tức kéo Seung Hyun ra.
“Seung Hyun! Em đang làm cái gì vậy?”
Seung Hyun không nói gì, chỉ đứng một bên nhìn Yunho.
Yunho xoa xoa vết máu bên miệng, vỗ vỗ bả vai Jaejoong. “Anh không sao.”
Đi đến bên người Seung Hyun, nhẹ nhàng nói một câu gì, Seung Hyun liền rời đi.
Cho Jaejoong một ánh mắt an tâm, Yunho cũng đi theo Seung Hyun.
Seung Hyun từ Hàn Quốc trở về, trong nhà chỉ có Seul Hee đang ngủ, tìm mãi cũng không thấy Jaejoong.
Kết quả lại nhìn thấy trên bãi biển Jung Yunho đang ôm Jaejoong, không biết sao lại bộc phát cơn tức, lập tức tiến lên tách hai người ra, cứ thế đánh Yunho.
Đối với việc Yunho không đánh lại có điểm kích động, đây là ý gì…
Yunho đi theo Seung Hyun đến bên kia bờ cát, hai nam nhân liền đặt mông ngồi xuống.
“Anh yêu Jaejoong sao?”
10 phút trầm mặc, Seung Hyun mở miệng.
“Tôi yêu em ấy.” Không chút do dự trả lời.
“Anh có biết lúc Jaejoong ở đây một mình có bao nhiêu vất vả không?”
Lần này Yunho không mở miệng.
Jaejoong khổ, Yunho khong thể biết hết.
“Lúc sinh Seul Hee, anh ở đâu?”
“Nhiều năm qua anh cũng không ở bên Jaejoong.”
Yunho chặn lại lời Seung Hyun nói. “Trong tương lai tôi có thể mang hạnh phúc đến cho em ấy.”
“Seung Hyun, thực cảm ơn cậu đã chăm sóc Jaejoong.”
“Hiện tại tôi nghĩ muốn tự mình chăm sóc em ấy.”
Lại lâm vào trầm mặc, Yunho biết Seung Hyun có ý gì với Jaejoong, bình thường nhìn cách Seung Hyun đối xủa với Jaejoong là nhận ran gay.
Nhưng Yunho yêu Jaejoong, sẽ không tặng Jaejoong cho bất luận kẻ nào.
“Tôi tin tưởng anh có thể làm được.” Seung Hyun cúi đầu.
Mình đương nhiên biết Yunho có thể chăm sóc Jaejoong, nhưng trong lúc kia không muốn thua.
Nghĩ đến việc mấy năm qua mình ở cùng Jaejoong, luôn luôn bên người Jaejoong, kết quả vẫn không đánh lại Jung Yunho.
“Nhưng anh phải nhớ kỹ.”
Yunho nghi hoặc, quay đầu nhìn Seung Hyun.
“Tôi sẽ chờ Jaejoong.”
“Cho nên anh trăm ngàn lần không thể để cho tôi…”
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó.”
Hai người nhìn thẳng vào nhau, nở nụ cười.
“Đồ tồi!” Seung Hyun nhìn vết thương trên mặt Yunho, cười lớn tiếng.
“Cậu mới vậy, đau muốn chết!” Yunho cũng cười.
“Đi uống hai chén đi.”
“Hừ! Đi!”
Khoác vai nhau, đi đến quán bar bên bờ biển, dường như chưa từng phát sinh mâu thuẫn gì.
Cả một đêm, hai nam nhân nói chuyện phiếm đến hừng đông, đề tài từ Jaejoong tới Seul Hee, cuối cùng cũng không biết nói linh tinh cái gì.
Seung Hyun, cảm ơn cậu.
Jung Yunho, anh nhất định phải khiến cho Jaejoong hạnh phúc.
“Jaejoong, đêm nay anh muốn ăn bánh rán hải sản!”
Trước khi đi làm, Yunho ôm Jaejoong, làm nũng với cậu.
“Em đã biết.”
“Hôn đi!”
“Thật là!” Tuy rằng mạnh miệng nhưng môi Jaejoong đã hôn lên Yunho.
“Appa, papa, hai người có thể bình thường một chút được không?” Seul Hee đang đi giày xem thường liếc nhìn hai người, nhưng hai người đang trong tình yêu ngọt ngào liệu có để ý không?