Hạ Diệp chờ đợi ít phút, phục vụ đã mang bánh ngọt đến. Cô chụp lại từng món riêng biệt bằng điện thoại.
“Anh hai có nhận được ảnh em gửi không? Là một tiệm ở gần bệnh viện, trông rất đẹp mắt” cô vui vẻ, hướng nhìn ra ngoài trời, trong mắt thong dong một nét buồn nhẹ nhàng.
« Rất ngon đúng không? Anh còn hai tiếng nữa sẽ lên máy bay, rất nhanh sẽ hạ cánh ».
“Đúng, thật sự rất ngon, đợi anh về anh em mình cùng đi ăn“.
« Ừm, anh sẽ sớm về đến nơi ».
Hạ Diệp cầm chiếc muỗng inox nhỏ nhắn trong tay, mút lấy một miếng bánh phô mai cho vào miệng, cảm giác mềm mại, thơm tho nhanh chóng truyền đến các giác quan của cô. Đúng là bánh ở đây rất chất lượng, ăn vào miệng có vị béo ngậy, còn có vị lạnh truyền khắp khoang miệng, nuốt qua cổ lại có vị ngọt thanh rất dễ chịu, ăn thêm một miếng trái cây nữa, đúng là cảm giác buồn bã khi nãy mờ nhạt đi rất rất nhiều.
Cô định ngày mai, ngày kia hay ngày nào rảnh rỗi mới đến thưởng thức nhưng mà tâm trạng lại lâm vào cảnh bế tắc, nên buộc phải đến đây một chuyến, coi như không uổng phí một chút thì giờ.
Ăn xong đã là ba giờ rưỡi chiều, cô không có chuyện gì làm nên cất xe vào gara bệnh viện, rồi một mình đi dạo trên vỉa hè, ngắm nhìn khung cảnh tấp nập xung quanh. Quá nhiều người qua lại, đèn neon của các cửa hàng điều mở sáng hai bên đường, vì trời chuyển mây nên không khí đã là một màu xám, khó trách sớm đã tiêu tốn điện năng như vậy cho đèn.
Lúc trước cô không có thời gian ngắm nghía nơi này, cũng không có thời gian đi dạo, đi ăn hay đi chơi cùng bạn bè nhưng bây giờ thời gian còn rất nhiều, cũng có thể bù đắp được một ít cho chính mình, cũng là bù đắp cho cặp mắt suốt ngày nhìn vào trang giấy này, cuộc sống hai mươi lăm năm trước đối với cô mà nói nó quá nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức cô thấy chán ngấy.
Đi xong một vòng, Hạ Diệp lại lái xe về nhà, ở nhà cô tắm rửa thật kỹ càng những mồ hôi trên cơ thể, dùng sữa tắm và sữa dưỡng ẩm cung cấp nước cho da. Sau đó cô lại bắt đầu làm bữa ăn tối cho mình, trong tủ lạnh nhà cô đa phần điều là rau, củ, quả và một số loại thịt cá đơn giản ít béo.
Cô thái nhỏ cải xanh, cà chua bi, dâu tây, kiwi, táo rồi cho vào một cái bát lớn, tiếp đến là đổ một ít dầu oliu, giấm táo, một chút tiêu và một chút muối rồi trộn thật đều tay, cho chúng vào đĩa.
Ngồi trên ghế, cô lấy remote bật TV, sau đó lại tùy ý bật một kênh, xem một cách tử tế.
Ring ring ring.
« Đừng quên đó tiểu Diệp tử, nếu có chuyện gì con đừng trách mẹ đã không gọi nhắc nhở con, ăn mặc cho chỉnh tề vào, đừng có gieo ý đồ xấu vào đầu cậu ta ».
“Mẹ biết con mà, thời tiết bây giờ quá nóng, chỉ thỉnh thoảng mới có một cơn mưa thôi. Mặc đồ mát mẻ rất dễ chịu” cô ăn từng nĩa salad trộn, đưa lên miệng nhai một miếng này lại đến một miếng khác. Cô liếc nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, đã sáu giờ hai mươi mốt phút.
« Chạy đến nơi của cậu ta cũng phải mất ít nhất hai mươi phút. À, quên nhắc con, cậu ta chính là sát tinh của phụ nữ, nổi tiếng trong giới ăn chơi là 'đểu'. Thứ chơi rồi không chơi lại là câu cửa miệng của cậu ta » Hạ Mẫn Nguyệt khiêm tốn cảnh báo.
Hạ Mẫn Nguyệt cũng đoán được ý nghĩ của Hạ Diệp hiện giờ, cô rất bướng bỉnh lại thích làm trái ý người khác, việc gì càng không cho phép, cô càng làm. Như vậy trong lòng cô mới thực sự vui sướng, thân là mẹ nếu không nhắc nhở những thứ cần thiết, chỉ sợ đứa trẻ này của bà ta sẽ lại giống như những người đàn bà trước đó của Lăng Duật.
Hạ Diệp không mở miệng, cái gì chơi một lần không chơi nữa? Vậy anh ta ăn cơm một lần có suốt đời không ăn cơm nữa không? Cô bật dậy, đặt đĩa salad trống không xuống bàn, vì dùng lực nên nghe âm thanh chạm đầy oán hận.
Mặc một chiếc quần legging bóng màu đen, một chiếc áo croptop dài tay màu trắng ngà, trên cổ đeo vòng tattoo trị giá mười mấy vạn, nhìn bề ngoài thứ chất liệu trên người cô khá mềm, cũng rất bình thường nhưng lại tầm vài chục vạn một cái. Ăn uống mặc ngủ điều do mẫu hậu của cô chi trả, tiền đối với Hạ Diệp dần trở nên nhỏ bé hơn bình thường.
« Con phải làm một bác sĩ đường hoàng, từ bây giờ mẹ sẽ không cho tiền con tiêu vặt nữa, tự mình làm cho cậu ta, cậu ta sẽ trả con tiền ».
“What!? Mother~ sao mẹ lại nhẫn tâm vậy, vài đồng lương cùi bắp đó sao đủ nhét vào mồm con” cô cứng người khi nghe xong lời bà ấy, cái gì thì được, chứ không cho tiền tiêu vặt cô không chấp nhận.
« Một tháng cậu ta trả con một trăm vạn tệ con đòi gì nữa, lúc trước một tuần con lấy hết của mẹ mười vạn, tính ra thì đến bốn tuần con chỉ được có bốn mươi vạn thôi, còn chê ít? ».
Một trăm vạn tệ??? Tên này điên rồi? Một tháng bấy nhiêu là vượt qua mức lương của một bác sĩ bình thường trong một năm, tên này nhiều tiền quá để mục rữa rồi sao?
“Vì sao lại trả nhiều lương vậy mẫu hậu?“.
« Tính mạng của cậu ta đáng giá hơn so với một trăm vạn ».
Nhắc tới tiền là cặp mắt của cô rực sáng, nếu không có nguy hiểm đến tính mạng khi làm việc này thì có thể nói việc này quá hoàn hảo, tiền lương như vậy nằm mơ cũng không ngờ đến.
Hạ Diệp đã lấy lại tinh thần, rồi lái xe đến địa chỉ mà Hạ Mẫn Nguỵêt gửi cho cô. Thật sự khi chứng kiến làm cho cô rất hoảng sợ!