Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 13: Lần đầu đối mặt [thượng]



Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà có tên Lăng Túc này chỉ có thể hình dung bằng ba từ “quá đơn giản“. Tuy nhiên, sự đẹp đẽ không hề mất đi phần nào.

Là một ngôi nhà có phong cách kiến trúc hiện đại, hình khối vuông vắn, mạnh mẽ, các chi tiết trang trí rườm rà có thể nói là hoàn toàn được tiết giảm đáng kể. Mái nhà không phải mái thái hay mái vòm cầu kỳ, mà thay vào đó là được xây dựng bằng công trình hệ bê tông mái bằng, sử dụng màu sơn trắng thanh nhã tiếp với màu ngoại thất ngôi nhà.

Trên khổ đất rộng trải dài hơn 350m², được xây dựng cẩn thận để nhường chỗ cho sân vườn, chỗ để xe.

Quan sát từ trên cao, phần ngôi nhà có dạng hình chữ L độc đáo, hơn nữa từ tầng hai trở lên được thiết kế đưa ra với hệ thống lan can bằng kính đẹp mắt và sang trọng.

Thứ đáng để ý nhất đối với cô chính là cách thức che nắng của ngôi nhà này quá mức duyên dáng, cùng với phần tường có màu cà phê sữa tạo cảm giác vừa nhìn đã thấy ấm áp.

Hạ Diệp thông qua cửa cổng để nhìn nhận mức độ xả tiền như nước của tầng lớp thượng lưu siêu cấp.

Cánh cổng bằng sắt màu đen vừa tự động mở ra hai bên, trong đó đã hiện ra một dáng người cao, mặc bộ âu phục đen, trông rất điềm tĩnh và đức độ.

“Tiểu thư là Hạ Diệp có đúng không? Tôi là quản gia của Lăng Túc, cứ gọi tôi là Lão Lôi. Lăng đại thiếu gia đang chờ cô trong phòng” Lão Lôi chỉ cúi đầu một chút, rồi ngước mặt lên nhìn Hạ Diệp, một tay mời cô, một tay lễ độ đặt ngang bụng.

Hạ Diệp cũng không lấy làm lạ, quản gia giống như Lão Lôi cô đã từng gặp qua rất nhiều, chỉ là kiểu cách trang trí của Lăng Túc có khác một chút so với những ngôi nhà cô từng xem trước đây, nếu không phải đã từng nghe đại danh quá mức tồi tệ của Lăng Duật trong giới, cô cũng không tin một người như vậy lại biết đầu tư tiền bạc cho cá nhân mình.

Cô gật đầu, nối theo bước chân của Lão Lôi đi vào nhà, cô đi theo phía sau cũng không hỏi gì nhiều, chỉ đơn thuần là bước đi theo rồi đưa mắt quan sát xung quanh nhiều hơn một chút.

Lão Lôi dừng bước trước cửa một căn phòng, ông đưa tay lên gõ nhẹ, “Lăng đại thiếu gia, tiểu thư Hạ Diệp đang ngay bên cạnh tôi“.

“Vào đi“.

Giọng nói từ phía trong truyền đến tai cô, nghe như có như không, có một chút lạnh nhạt lại có một chút là lạ khó hiểu.

Vị này không biết là người như thế nào, lại có thể có quyền lực khổng lồ trong giới tài chính, còn là một tay đẳng cấp hơn hắc đạo, giết người quả thật không gớm tay. Bởi vì như vậy nên cô càng phải bình tĩnh hơn nữa, trước mặt ông chủ tương lai cô không muốn xuất hiện bộ mặt yếu đuối của mình, càng không muốn vì lắp bắp mà bị bắn chết.

Cánh cửa vừa mở ra, Hạ Diệp thấy một người đàn ông có thân hình cao to rắn chắc dựa vào thành ghế bành nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này cô cảm thấy không khí ngột ngạt bao trùm cả căn phòng. Cô không biết phải mở miệng ra như thế nào để bắt đầu câu chuyện.

Gương mặt của người đàn ông này, cô chỉ có thể nói là lần đầu tiên cô thấy một người có ngũ quan như vậy, đối với nhân loại mà nói thật đúng là yêu nghiệt.

Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, mi dày, mày rậm, đôi môi đỏ quyến rũ như son. Những thứ tuyệt vời hầu như điều gắn lên trên mặt anh ta.

Hạ Diệp chau mày nghĩ thầm: Có phải anh từng đi Hàn Quốc phẫu thuật hay không, sao lại có thể hoàn thiện đến mức sắc đẹp tựa nam thần vậy?

Lăng Duật đứng dậy, anh đi đến ghế sofa thản nhiên ngồi xuống, chân bắt chéo, “Bác sĩ Hạ, cô chắc hẳn đã biết tôi là ai, cho nên chúng ta bỏ qua phần giới thiệu” anh lạnh nhạt nhìn từ đầu tới chân của Hạ Diệp một lượt.

“Lăng tiên sinh, tôi đã đọc qua hợp đồng của anh với bệnh viện và một hợp đồng riêng có mức độ bảo mật cấp sáu của anh, tôi nghĩ tôi hiểu khá nhiều rồi. Tuy nhiên, tôi là một bác sĩ, tôi mới hai mươi lăm tuổi, tôi chưa muốn chết, cho nên tôi muốn có sự bảo vệ từ phía của tiên sinh, tiên sinh có thể bảo đảm sự an toàn cho tôi không?“.

Tuy nói một trăm vạn rất 'khả ái', con số này đối với người khác cũng không phải cứ cố gắng là có thể cầm được, nhưng thật sự đối với cô dù không đi làm vẫn có tiền sử dụng thì tính mạng đáng giá hơn gấp nhiều lần, trước là bảo vệ bản thân, sau đó hãy suy nghĩ đến chuyện khác.

Lăng Duật rót nước trà vào hai tách trà bằng sứ, một tách ở gần cô một tách gần anh. Anh thong thả dùng trà của mình, gần một phút anh mới từ tốn buông tách trà xuống, “Bác sĩ Hạ quả nhiên rất thẳng thắn, không giống như mẹ và anh cô“.

Mẹ và anh cô trước nay đều không thành thật, thẳng thắn hay sao? Cô chỉ vờ như gió thoảng qua tai, trôi vào hư ảo.

“Cô sẽ không gặp nguy hiểm nếu ở bên cạnh tôi“.

Hạ Diệp ngẩng đầu, nếu Lăng Duật chưa từng bị thương thì lý do gì phải mời bác sĩ riêng từ Hạ Mặc chứ? Câu này nghe có vẻ không được hợp lí.

“Lăng tiên sinh, từ nay mong anh chiếu cố rồi” cô nở một nụ cười, rồi cầm tách trà của mình lên ngửi một lúc mới uống.

Lăng Duật cũng không nói gì, chỉ im lặng uống trà, lâu lâu lại nhìn cô một lần rồi thôi.

“Lăng tiên sinh, tôi muốn hỏi ngài một chuyện, có được không?“.

“Được“.

“Tôi và ngài đã từng gặp nhau chưa?” cô cứ thấy cả khuôn mặt của anh điều có điểm giống người bị thương hôm trước.

Ngày hôm đó cô đã nhìn qua mặt người đàn ông kia không quá năm lần, cũng không chú ý anh ta có khuôn mặt với ngũ quan tinh tế cỡ nào, bởi vì lúc đó trong lòng cô ưu tiên cho việc chữa trị vết thương nguy hiểm trên người anh ta, lại thêm cô không muốn nhìn thấy mặt của người đàn ông đó quá rõ ràng, vì nếu nhìn quá rõ ràng cô sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Bác sĩ Hạ nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau sao?“.

“À, không có, chắc do tôi nhìn nhầm, vì một người bạn của tôi, anh ấy cũng giống như anh“.

Nếu quả thật anh là người hôm đó bị thương thì đừng nói có thể đi, ngay cả ngồi dậy cũng khó mà phục hồi ở thể trạng bình thường được.

Nhìn thấy ánh mắt đánh giá từ người đàn ông này, Hạ Diệp rất không tự nhiên nhưng mặc cho anh ta đánh giá cô như thế nào, cô cũng không muốn nói tới.

Bạn bè? Lăng Duật trong mắt đã lóe lên một ý nghĩ nho nhỏ, một người đàn ông không quen biết, chỉ mới nói chuyện với nhau vài câu đã tự cho bản thân là bạn bè? Tự hỏi, người phụ nữ trước mắt anh đã có bao nhiều bạn bè rồi.

“Khuôn mặt của tôi là độc quyền, người kia chắc hẳn không thể sánh được” Lăng Duật kết hai bàn tay to vào nhau, chăm chú nhìn Hạ Diệp.

Cũng bởi vì ánh mắt của người nào đó khiến cô không dám nhúc nhích, cũng không dám hành động sơ xuất dù chỉ 'một chút'.

Cô vừa nghe anh nói dứt câu cuối cùng liền muốn cười thật lớn để sỉ nhục cái độ mặt dày của anh, cái gì độc quyền, cái gì không thể sánh? Rõ ràng là đánh giá bản thân mình quá cao nha.

Beta: Shan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.