Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 14: Lần đầu đối mặt [hạ]



Lăng Duật đặt tách trà trở lại bàn, sau đó đi đến bàn làm việc lấy một bộ tài liệu được kẹp gọn gàng trong bìa đựng hồ sơ.

Trong đó là giấy thỏa thuận điều kiện của hợp đồng, anh đã nêu rất rõ ý nghĩ của mình qua hành động, anh chính là muốn Hạ Diệp đến tập đoàn làm việc. Nhất thiết phải ở bên cạnh anh suốt một ngày, cho dù anh đi đâu, bóng hình người phụ nữ kia cũng phải vững chãi ở bên anh.

Lăng Duật là tổng tài tối cao của Lăng thị, đừng nói là chỉ suốt ngày ngồi trong văn phòng, anh ta còn phải bay từ nước này sang nước khác để bàn bạc việc làm ăn, bao gồm cả thế giới ngầm cũng phải đi. Nếu cô là thư ký sẽ che mắt được rất nhiều người, cũng là giúp cô bảo vệ được một phần tính mạng.

Hạ Diệp xem xong hồ sơ đương nhiên tâm lý hơi hoảng loạn, nhiều năm qua cô chỉ học ngành y, kêu cô từ y học nhảy sang làm thư ký, có phải quá miễn cưỡng không?

“Tiên sinh thật sự muốn tôi làm thư ký thật sao? Tôi là một bác sĩ, ý kiến này thực sự rất không tốt”.

“Tôi trước nay chưa từng có thư ký riêng. Bác sĩ Hạ chỉ cần ngồi trên ghế thư ký, mọi việc tôi sẽ xử lý”.

Thư ký bù nhìn? Nếu anh ta thật sự chưa từng bị thương nghiêm trọng thì một tháng cô chỉ cần ngồi cũng có thể hưởng được một trăm vạn, ý kiến này quả thực không tồi, cũng không phải ở bệnh viện với Hạ Mẫn Nguyệt suốt ngày bị lải nhải bên tai nhưng ánh mắt dư luận quả tránh không nổi.

Hạ Diệp cũng đã từng nghĩ qua, trong vòng một tháng anh ta có thể có một loại đến hai loại vết thương hoặc có thể không, như vậy rất có lợi cho cô. Nhưng mà nếu đi bàn công việc ở nơi giết người không thấy máu kia khiến cô có một chút sợ hãi, nếu để bị bắn vào điểm chí mạng, đừng nói một trăm vạn, một vạn tệ xuống dưới Âm Ti Phủ cũng sử dụng không được.

“Đi bàn công việc ở chợ đen, tiên sinh có đem tôi theo không?” cô tùy ý thả lỏng hai tay trên ghế, ngước nhìn anh.

Lăng Duật không chớp mắt, con ngươi đen nhánh bị ánh đèn làm chuyển thành một màu nâu đất long lanh như giọt nước. Ý của cô vừa nói cũng chính là lý do anh mời bác sỹ riêng, muốn bác sỹ là nữ cũng là vì để phù hợp với chiếc ghế thư ký. Bởi vì bao lâu nay anh luôn bỏ trống chiếc ghế đó nhưng đột ngột mang một người đàn ông vào, nhất định sẽ có tin tức đầu trang “Lăng Thiếu chán ghét đàn bà lựa chọn đàn ông để thỏa mãn”.

“Đương nhiên phải đi” anh nói rất nhẹ nhàng, kiểu như đó chính là trách nhiệm hiển nhiên cô phải làm.

Hạ Diệp thấy phong thái của anh như vậy, cũng nắm chắc được mấy phần trăm cơ hội sống của mình, xem cách nói có vẻ rất chắc chắn, cô coi như là tin người đàn ông này một lần đi.

Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, chỉnh chu lại chiếc áo của mình cho vào nếp, “Khi nào tôi có thể bắt đầu công việc của mình?”.

Ngồi lâu trên ghế cô cũng cảm thấy đốt xương sống của mình sắp nứt hết rồi, mông ê ẩm, chân tê dại, có chút không thoải mái.

Lăng Duật để tất cả hành động của cô ở trong mắt mình, chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ xót, cả thái độ không tự nhiên của cô lúc này anh cũng biết. Môi mỏng căng ra, cũng không rõ là đang cười hay tính mở miệng nói.

Phụ nữ thượng lưu mà nói, đi đứng đối với họ mới là một sự khó chịu, còn cô thì ngược lại, ngồi có vẻ khó khăn hơn việc đi đứng. Cô là người phụ nữ thượng lưu đầu tiên anh gặp, dám ở trước mặt anh ưỡn ẹo một cách phiền phức như vậy.

Những người đàn bà trước đây điều đầy mình những lễ nghi, đến khi bò lên giường của anh cũng chọn tư thế thật phù hợp.

“Ngày mai” anh xoay người, lấy thêm một tờ giấy khổ A4 đưa cho cô, lúc này anh có chút chau mày.

Hạ Diệp ngồi trên ghế, luôn hướng mắt để ý đến điện thoại đặt ở bên cạnh, không rời một chút, cứ như là đang chờ đợi một người nào đó nhắn tin hay gọi điện đến.

Anh chỉ có thể nói, cô là người duy nhất bỏ qua anh chỉ để nhìn vào chiếc điện thoại, rốt cuộc thì tên nào vượt trội hơn anh vậy?

Cô xoay đầu, thấy anh đang nhìn điện thoại của mình, cô khẽ ho khan, lại nói tiếp “Xin lỗi Lăng tiên sinh, nếu như không còn chuyện gì để nói, tôi có thể về được chưa?”.

“Bác sĩ Hạ, lịch sự giao tiếp chẳng phải là được học từ nhỏ rồi sao? Cô nên chú ý bàn tay của tôi đang cầm thứ gì và nó đang hướng về phía nào chứ?”.

Hạ Diệp lúc này mới bắt đầu chú ý, thì ra từ nãy giờ miếng giấy này là đưa cho cô, nhưng cô lại không chú ý đến, có lẽ đã gây ra ác cảm với anh ta rồi.

Lúc này đây, cô rất muốn thở dài một tiếng cho đúng với tình hình bây giờ.

“À xin lỗi anh” cô nhận lấy, sau đó bật người đứng dậy nói tiếp, “Cái gì!? Phải ký hợp đồng làm thư ký một năm? Chẳng phải đã có hợp đồng của Hạ Mặc rồi hay sao?” bổng dưng cô không khống chế được mà gào lên, cũng không có suy nghĩ nơi này là nơi nào, trong đầu nghĩ gì liền nói hết ra một lần.

“Sẽ nhận được tiền lương của thư ký thêm một phần nữa” anh cầm tách trà đặt dưới bàn của mình lúc nãy uống từng hớp.

Tiền? “Bao nhiêu?” cô chỉ cảm thấy cái nhiệm vụ này đúng là cực phẩm, làm cho anh ta, chỉ cần ngồi không chơi thì trong túi cũng đầy tiền.

“Mười vạn, thấy thế nào? Có đủ không?”.

Nếu có thêm tiền lương của chức thư ký nữa, cô sẽ coi nó như tiền thưởng hàng tháng đi, “Tôi ký xong có thể đi rồi đúng không?” Hạ Diệp nghĩ ngợi một lúc, rồi mới đồng ý với anh, phóng lao thì theo lao, cô không tin mình dễ chết như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.