Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 18: Cách dạy con quả rất tốt



“Thì... là người mà con mới gặp một lần.” cô lắp bắp nói nhỏ, ánh mắt trốn tránh không thoát khỏi tầm mắt của Hạ Mẫn Nguyệt, nét mặt của mẹ cô lúc này ắt hẳn sẽ khiến cô không kiềm được mà ngất xỉu mất.

“Lăng Duật là người con không nên chọc đến con có biết không? Chỉ cần cậu ta nói một tiếng, chúng ta không còn cửa sống nữa đâu.” cuối cùng Hạ Mẫn Nguyệt chỉnh lại chiếc kính thêm phần nghiêm nghị trên mặt của mình. Lăng Duật con người này không nên chạm đến, hậu quả sẽ là không tưởng.

Lăng Duật?

Không phải là cậu trai boss của B&G hay sao? Cô đã lầm tưởng?

“Ha? Không phải là chuyện của chàng trai kia muốn Hạ Mặc chúng ta phá sản hay sao? Lôi Lăng Duật đó vào làm gì?” cô đờ ra, chính cô tự mình suy nghĩ vẩn vơ.

“Ai ngoài cậu ta có thể khiến mẹ đấu không nổi? Con đang nghĩ cái gì vậy?”

Tuy rằng, Hạ Mẫn Nguyệt có một chút quan hệ với một số người nắm quyền điều hành trong nước, nhưng đối với nhà họ Lăng mà nói bà ấy so ra không bằng một gốc rễ thế lực mà bọn họ có trong đó.

Đó cũng là lý do vì sao bà luôn miệng nhắc nhở Hạ Diệp, một ngón tay của cậu ta cũng dễ dàng đè chết một mạng người đang sống.

Hạ Diệp cười sốc, cô quả nhiên là nghĩ bậy bạ rồi, loại người kênh kiệu đó chắc chắn không đụng vào Hạ Mặc và mẹ cô được, là cô suy nghĩ nhiều nhưng mà... “Con đã làm gì Lăng Duật đó!? Con nói chuyện rất từ tốn thậm chí là còn chịu đựng cái thói quen của bọn thượng lưu đáng ghét đó, cái gì cần làm con đều làm hết rồi, chỉ thiếu bước lên giường là chưa làm mà thôi.” cô phản bác lời nói của Hạ Mẫn Nguyệt, đúng như cô nói, cái gì cô cũng căn nhắc trước khi mở miệng ra nói chuyện với anh.

“Lăng Duật yêu cầu trong công việc rất cao, con nói chuyện với cậu ta mà ánh mắt luôn nhìn vào điện thoại, cậu ta nói cách dạy con của mẹ quả rất tốt.” bà lặp lại lời Lăng Duật nói, một từ cũng không có bỏ sót.

Đối tượng quan trọng nhất của bệnh viện là để cho con của bà ấy trực tiếp thực hiện, nhưng mới vừa lần đầu gặp đã gây ra không ít phiền toái a.

Mách lẻo! Tôi trở mặt với anh.

“Được được, ngày mai đi làm con sẽ xin lỗi Lăng tiên sinh, nhất định sẽ không để cậu ta gọi về cho mẹ nữa.” cô hạ giọng tiến đến gần Hạ Mẫn Nguyệt, nhẹ nhàng ôm lấy một bên bả vai của bà ấy, làm nũng như một chú mèo con mềm mại.

Hạ Diệp suốt cuộc sống của cô trong hai mươi lăm năm thứ cô công nhận là tài trở mặt của bản thân, chỉ cần có lợi ích, cô sẽ không tiếc mà phá bỏ lời của mình từng nói nha, cô làm nũng với mẫu hậu cũng là vì một trong những lợi ích của cô sau này, nếu mà lỡ có bị đuổi việc cũng còn chốn để dung thân.

“Nhưng mà lúc nãy con nhắc đến trên giường? Con tốt nhất nên ngoan ngoãn làm tròn nghĩa vụ của mình, còn cậu ta chỉ sử dụng đàn bà như vật thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường của bản thân, con đừng dấn thân vào biết chưa? Đời người phụ nữ nhất định phải dành lần đầu tiên cho chồng của mình.” Hạ Mẫn Nguyệt cốc đầu cô, cái đầu đứa con gái bướng bỉnh của bà ta đúng là EQ không được bao nhiêu, cũng là như bà năm đó.

Mẹ ơi mẹ, con đây cóc thèm nhé, đàn ông mách lẻo cứ như phụ nữ con đây không hứng quan tâm.

Cô nghĩ thầm, rồi liếc mắt sang nơi có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ văn phòng, buổi tối này tự nhiên cô lại rất muốn thấy mấy hạt mưa lạnh buốt người kia.

Cô về nhà muộn, gần mười hai giờ cô mới mê man vào giấc ngủ sâu, ngày hôm nay muôn vàn chuyện xảy ra, cô cũng không biết về nước rồi tại sao lại có nhiều chuyện để lo nghĩ như vậy, phải chi mama để cô ở Mỹ hưởng thụ cuộc sống vô phiền vô ưu, để cho cô đập đồ rồi bồi thường thì tốt biết bao, nghĩ đến đây mơ cô cũng không dám mơ tới.

Trong cơn lộng gió của buổi đêm, khoảng hai giờ sáng thì bầu trời đen mù mịt, đột ngột không nói không rằng mà trút trận mưa trĩu hạt xuống mặt đất, cô đáng lẽ chìm vào giấc ngủ sâu nhưng mà đúng lúc đó cô lại khát tới khô cổ họng, muốn tìm nước để uống.

Rót vào cốc đầy nước, mắt cô còn mơ màng chưa tỉnh, nước tràn ra đầy trên bàn cô cũng không có chú ý, uống xong rồi đi vào trong, ngã sấp trên giường lại mê man vào giấc, loáng thoáng cô nhớ lại bộ dáng của người đàn ông kia khi bị cô lột tới trần trụi người, thân thể vô cùng chuẩn, vòm ngực rộng, vòng eo tám múi chuẩn mẫu tây.

Đúng lúc này ý nghĩ này lại khiến cô bừng tĩnh, không còn có thể nhắm mắt yên tĩnh ngủ nữa.

“SHIT! Đàn ông đúng là họa của thiên nhiên mà.”

Lúc cô chợp mắt được cũng là bốn giờ rưỡi sáng, nhưng thời gian lại vô cùng thúc đẩy, cô cứ ngỡ chỉ mới nhắm mắt đã là năm sau rồi chứ. Đi vào nhà vệ sinh điều đầu tiên cô làm chính là súc miệng, sau đó lấy tay đập nước rửa mặt, ngủ được bao nhiêu đâu trời đã sáng bét như vầy.

Thay vào người trang phục công sở, cô không cách nào ngừng tán thưởng bản thân, vật nào nên lồi thì lồi, vật nào nên lõm thì lại vô cùng lõm, mấy năm nay học tập quên ăn quên ngủ cũng coi như có một cái 'ưu' đi.

Phần áo sơ mi trắng nói chặt cũng được nói vừa phải cũng được, bởi vì nó đủ để khiến cô trở nên gợi cảm trong mắt người cùng giới lẫn khác giới.

Một dãy nút có màu sữa được đính một hàng chính giữa làm đường cong vòng một càng rõ ràng hơn, áo khoác ngoài kèm theo có màu đen, được thiết kế với ống tay dài thanh lịch, gần cổ tay có đính một hạt kim cương lấp lánh.

Quần đen bó sát làm lộ đôi chân mảnh khảnh của cô, do dáng dấp cao kháo nên bộ đồng phục này như được thiết kế chỉ để dành cho một mình cô vậy.

Beta: Shan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.